Hạ Văn Lễ có trí nhớ rất tốt, anh lập tức nhận ra đây là quán bar nổi tiếng nhất Thanh Châu!
Chung Thư Ninh không thể nào chủ động đến đó được.
Hạ Văn Dã!
Trần Tối đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt ông chủ dần trở nên xanh mét, anh ấy hít sâu một hơi:
Cậu Văn Dã, cậu hãy bảo trọng nhé!
Lúc này, bên trong Dạ Vô Miên, trai gái ôm eo quấn lấy nhau trên sàn nhảy, nhạc xập xình đinh tai nhức óc, Hạ Văn Dã bất giác hắt hơi một cái.
"Chị ơi, em thấy ở đây âm khí nặng quá, cứ hắt xì suốt."
"Đó là vì điều hòa lạnh quá thôi."
"Không phải, trực giác mách bảo em là vía ở đây không hợp với em."
Hạ Văn Dã nghĩ, nếu ra đường mà gặp vật cản, hoặc xe bị hỏng giữa chừng thì đó chính là ông trời đang nhắc nhở rằng hôm nay không nên ra ngoài.
Nhưng hiếm khi được quậy một bữa thế này, cậu ấy đời nào chịu về.
Chung Thư Ninh bị tiếng ồn làm cho đau cả đầu, may mà hai người đã vào một phòng riêng, cánh cửa đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài.
"Anh trai em có cho em đến đây không?"
"Chị không nói, em không nói thì anh ấy sẽ không biết đâu. Chúng ta về sớm một chút là được mà."
Dù sao có xảy ra chuyện gì, cứ trốn sau lưng chị dâu là xong.
Nhà có chị dâu, chẳng phải lo chuyện gì cả!
"Chị, chị từng đến đây bao giờ chưa?" Hạ Văn Dã tò mò hỏi.
Chung Thư Ninh lắc đầu. Cô hơi có năng khiếu vũ đạo nhưng cũng không thể tách rời việc khổ luyện chăm chỉ, làm gì có thời gian mà đi chơi đây đó. Hơn nữa, chi tiêu ở đây rất đắt đỏ, mà nhà họ Chung lại kiểm soát tiền bạc của cô rất gắt gao nên cô không có khả năng đến những nơi như thế này.
"Vậy thì chúng ta cùng nhau mở mang tầm mắt, coi như là ra ngoài thư giãn. Đời người mà, phải học cách hưởng thụ chứ."
Hạ Văn Dã gọi đồ uống, những ly rượu đủ màu sắc được bày ra trước mặt, nhìn mà hoa cả mắt.
"Em hay đến những nơi thế này à?" Chung Thư Ninh nhìn về phía Hạ Văn Dã.
"Em từng đến đây vài lần với mấy ông anh trong nhà rồi." Cậu ấy vừa nói vừa đưa một ly cocktail cho Chung Thư Ninh: "Em đặc biệt gọi loại không cồn đấy, chị thử đi."
Dẫn chị dâu đi uống rượu ư?
Hạ Văn Dã làm gì có lá gan đó!
"Em uống rượu à?" Chung Thư Ninh cau mày.
"Sau khi em đủ tuổi thành niên, mấy ông anh trong nhà bảo em lớn rồi nên dẫn em ra ngoài mở mang tầm mắt. Tối hôm đó em uống say quá, anh cả đến đón em, em nôn hết cả ra người anh ấy."
Chung Thư Ninh khẽ bật cười: "Anh ấy có giận không?"
"Chắc chắn là giận rồi nhưng anh ấy sợ em say xỉn thế này sẽ về nhà làm loạn, làm ồn đến bố mẹ nên đã đưa em về chỗ ở riêng của anh ấy."
"Anh cả của em ấy mà, chị đừng thấy anh ấy có vẻ ngoài khắc nghiệt thế thôi, chứ thực ra anh ấy là người tốt lắm."
"Vốn dĩ ngài là người tốt mà." Chung Thư Ninh khẳng định: "Trông em có vẻ rất sợ anh trai mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!