Cảm giác áp đảo ập đến lay động mọi dây thần kinh, Chung Thư Ninh hoảng hốt muốn nhích người đi.
"Đừng nhúc nhích." Anh cúi thấp người.
"Tiểu Dã còn ở đó không?" Chung Thư Ninh hơi ngẩng đầu lên nhưng rồi sững sờ.
Khoảng cách quá gần, chỉ cần vượt qua thêm một bước nữa là có thể hôn nhau.
Cái khoảng cách tinh tế vừa thân mật lại vừa giữ chừng mực này khiến lòng người hoang mang.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Chung Thư Ninh mới khẽ hỏi: "Chắc là em ấy đi rồi nhỉ."
"Không biết."
Hạ Văn Lễ đang đứng quay lưng về phía cửa bếp, đương nhiên không thể thấy được. Anh chỉ hơi cúi đầu nhìn người trước mặt, trong khi Chung Thư Ninh đang nghiêng đầu, cố nhìn qua vai anh ra ngoài.
Vừa cẩn trọng lại vừa dè dặt, trông lén lút thấy rõ.
So với vẻ cẩn trọng thường ngày, lúc này những biểu cảm nhỏ trên mặt cô sống động và tươi tắn hơn hẳn.
Khóe miệng Hạ Văn Lễ khẽ nhếch lên, cả đôi mắt và chân mày đều nhuốm ý cười.
"Cuối cùng cũng đi rồi." Chung Thư Ninh thở phào một hơi.
"Vậy à…" Nghe vậy, giọng điệu của Hạ Văn Lễ hơi thất vọng.
Anh buông tay khỏi gáy cô, Chung Thư Ninh lập tức lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách. Cô cầm lại cây chày dằm, hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc Tiểu Dã là người có tính cách thế nào vậy?"
"Em tò mò về nó à?"
"Nếu tính em ấy xuề xòa, không câu nệ chi tiết nhỏ, chúng ta không cần phải diễn quá nhập tâm, chắc là có thể qua mặt được thôi."
Hạ Văn Lễ nhướng mày: "Nhìn vậy mà không phải vậy, bề ngoài có vẻ bộc tuệch nhưng thực ra rất tinh ý."
"Nhìn không giống lắm."
Trông cứ như một tên hề.
"Nhưng mà tính cách Tiểu Dã rất tốt, khá là dễ mến." Chung Thư Ninh dằm xong nước dưa hấu, rót trà lài vào rồi đưa cho Hạ Văn Lễ: "Anh đưa ly này cho Tiểu Dã nhé."
Lúc này, Hạ Văn Dã đang báo cáo tiến triển mới nhất cho ông nội.
[Tổng kết: Anh trai cháu rất yêu chị dâu.]
[Yêu cầu: Cho cháu về nhà ngay lập tức.]
Ông cụ Hạ: [Cháu mới đi được nửa ngày mà đã có kết luận rồi à?]
[Ông nội yêu quý của cháu ơi, nếu cứ ở lại đây nữa, cháu e là ông sẽ không bao giờ được gặp lại đứa cháu trai cưng của mình nữa đâu.]
Hạ Văn Dã vừa gửi tin nhắn đi thì nhận được một khoản tiền do ông nội chuyển tới. Vừa nhìn thấy số tiền, cậu ấy lập tức vui ra mặt.
[Ông nội, ông bảo cháu ở bao lâu, cháu sẽ ở bấy lâu!]
Cũng không thể trách ông cụ Hạ cử một "đặc vụ" đến được.
Khi Hạ Văn Lễ về nhà thú nhận, anh đã kể rõ tình hình của Chung Thư Ninh. Ông cụ cũng không phải người cổ hủ bảo thủ, chỉ là cô vừa mới chia tay chồng chưa cưới cũ đã lập tức kết hôn với cháu trai mình.
Gần như là tiếp nối liền mạch, trong lòng ông dĩ nhiên cũng hơi lấn cấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!