Lòng bàn tay anh thật nóng. Trước giờ Chung Thư Ninh chưa từng chủ động như thế, tim cô đập loạn, rộn ràng như trống trận, đến cả vành tai cũng vô thức ửng đỏ.
Hạ Văn Lễ cũng không ngờ cô lại chủ động nắm tay mình, chợt sững sờ.
Dù sao cũng là đang "diễn kịch", đang thể hiện tình cảm…
Thì cũng cần có người chủ động trước.
Lúc trước, Hạ Văn Dã từng nói không muốn công khai chuyện kết hôn, Hạ Văn Lễ đã một mình nhận hết chuyện này về phía mình.
Người ngoài có thể không biết nhưng cô thì rất rõ anh đang bảo vệ cô.
Bởi vì dù người nhà họ Hạ có hỏi thì tất cả trách nhiệm đều là anh gánh.
Một người đàn ông tốt như vậy, đương nhiên Chung Thư Ninh không thể không đáp lại.
Vì thế…
Cô quyết định chủ động phối hợp với anh để diễn tròn vai.
Chỉ là, thấy anh mãi vẫn không có phản ứng gì, cô đành dùng đầu móng tay khẽ cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh, khẽ nhắc:
"Ngài Hạ, em trai anh đang nhìn đấy."
Hạ Văn Lễ chỉ cảm thấy hơi thở nghẹn lại, một cảm giác tê ngứa khó nói thành lời bất chợt lan khắp cơ thể.
Anh đã ao ước cô bao lâu nay rồi…
Sự chủ động của cô, như thể có một luồng sức mạnh vô hình tràn khắp cơ thể, khiến cả người như được lấp đầy. Gió hè cuối ngày phảng phất chút oi ả, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có thứ gì đang gào thét, sôi trào và cuộn chảy.
Đập thình thịch trong *****, cuồn cuộn chảy trong huyết mạch.
Chỉ là bề ngoài, vẫn tĩnh lặng như mặt nước.
Chung Thư Ninh thấy anh mãi chẳng phản ứng gì, bắt đầu lo lắng liệu mình đột ngột nắm tay anh như thế có phải đã vượt quá giới hạn. Cô sợ anh không vui, đang định rút tay về…
Thì tay cô bị anh siết chặt lấy!
Lòng bàn tay anh…
Hình như còn nóng hơn cả lúc nãy.
"Ngài Hạ?" Chung Thư Ninh ngước nhìn anh.
Hạ Văn Lễ cụp mắt nhìn cô, khẽ cong môi, mỉm cười: "Ninh Ninh à, em làm rất tốt."
Anh luôn giữ gương mặt lạnh nhạt, nay bỗng mỉm cười, lại khiến Chung Thư Ninh khẽ nghẹn một nhịp thở, vành tai lập tức đỏ ửng, cô lí nhí nói:
"Em thấy em trai anh đứng ở cửa sổ nên mới… Có thể hơi bất ngờ. Nếu anh không thích thì lần sau em…"
"Em chủ động như vậy." Anh ngắt lời cô: "Anh rất thích."
Thích ư?
Chung Thư Ninh chỉ cảm thấy có luồng hơi nóng trào dâng, lòng bàn tay bị anh nắm chặt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Anh rất vui vì em có thể nhập vai nhanh như vậy." Hạ Văn Lễ vừa nói xong, Chung Thư Ninh mới nở nụ cười.
Lúc nãy, cô suýt nữa đã nghĩ rằng Hạ Văn Lễ… thật sự có tình cảm với cô!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!