Chương 24: Vị khách bất ngờ - Chị là vợ của Hạ Văn Lễ à?

Lưu Tuệ An chỉ đơn thuần là đang mở mắt nói láo.

Chung Thư Ninh không ngắt lời, bà ta lại nói tiếp: "Gần đây chuyện làm ăn của bố con xảy ra chút vấn đề, con cũng hiểu tính cách của ông ấy mà, mẹ không cản được ông ấy."

Cản ư?

Bà ta có cản sao?

"Bố mẹ biết, con chắc chắn rất tức giận về chuyện chân mình bị thương nhưng lúc đó chúng ta cũng hết cách rồi, tất cả cũng chỉ vì thương con thôi."

"Thương tôi ư?"

Chung Thư Ninh không tài nào hiểu nổi.

Cô cũng tò mò muốn xem, Lưu Tuệ An định ngụy biện thế nào đây.

"Mẹ biết thật ra con không hề thích múa, thấy con luyện tập ngày đêm, đi thi đấu khắp nơi, lại còn giành được không ít giải thưởng, bố mẹ vừa tự hào lại vừa đau lòng."

Lưu Tuệ An nói với giọng đầy thấm thía.

"Phẫu thuật chắc chắn sẽ để lại sẹo, lại còn có rủi ro, bố mẹ không dám để con mạo hiểm."

"Tuy điều trị bảo tồn có thể khiến con không tham gia thi đấu chuyên nghiệp được nữa nhưng ít nhất vẫn còn có thể múa. Phẫu thuật luôn có rủi ro, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì bố mẹ không gánh nổi đâu…"

Bà ta vừa nói, vừa thở dài một hơi.

"Vậy nên, tất cả đều là vì tốt cho tôi?"

Ngón tay Chung Thư Ninh siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Đúng là biết cách đổi trắng thay đen.

Cô bỗng nhớ lại lúc chân mình bị thương, Lưu Tuệ An đến bệnh viện, bà ta vừa trông thấy cô đã rơi nước mắt.

Ánh mắt tràn đầy sự đau lòng.

Khi ấy, Chung Thư Ninh đã nghĩ rằng mẹ nuôi vẫn còn thương mình.

Nhiều người không biết cô là con nuôi, các nhân viên trong bệnh viện đều nói mẹ của cô thật tốt.

Lưu Tuệ An lại nói tiếp: "Chắc chắn bố mẹ sẽ sắp xếp cho con một mối hôn sự tốt, con không cần phải vất vả như vậy đâu."

"Múa ấy à, cứ xem như một sở thích là được rồi, chẳng lẽ con định dùng nó để kiếm sống thật à? Sau này lấy chồng, chăm sóc chồng, nuôi dạy con cái, con lấy đâu ra thời gian mà luyện tập. Phụ nữ mà, vẫn là nên ở nhà làm vợ hiền dâu thảo thì hơn."

"Con cứ yên tâm, cho dù Minh Nguyệt có về, con vẫn là con gái ngoan của mẹ."

"Mẹ mãi mãi yêu con."

Chung Thư Ninh cố nén cơn giận trong lòng: "Tôi biết rồi."

Yêu ư?

Bà ta mà cũng nói ra được những lời đó à!

"Mẹ hiểu trong lòng con không thoải mái, lần trước bố con có nói hơi nặng lời, mẹ cũng thấy ông ấy rất quá đáng."

"Con ra ngoài đi dạo, giải khuây cũng được nhưng mấy hôm nữa là tiệc đón gió cho em gái con, con chắc chắn phải về."

"Gia đình chúng ta phải đông đủ sum vầy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!