Chung Thư Ninh hoàn toàn không biết, có người đặt cho cô một biệt danh: Đát Kỷ.
Khi đang ăn cơm, cô khẽ liếc nhìn Hạ Văn Lễ ngồi đối diện.
"Ngài Hạ à, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé. Tôi không ngờ Chu Bách Vũ lại tìm đến tận đây."
"Em cũng nói rồi mà, chúng ta là vợ chồng."
Hạ Văn Lễ nhìn cô: "Anh là chồng, che chở cho em là điều nên làm."
Tay cầm đũa của Chung Thư Ninh khẽ siết lại.
Nên làm?
Anh nói một cách bình thản, lại như điều đương nhiên.
"Tôi thấy… khi nói chuyện với tôi, em không cần phải gọi là "ngài" một cách khách sáo như vậy." Giọng Hạ Văn Lễ vẫn đều đều, không nhanh không chậm: "Tôi hiểu, chúng ta chưa thân, em làm vậy là để tỏ vẻ tôn trọng, cũng là lịch sự."
"Nhưng mà, quá mức khách sáo, chẳng khác nào cố tình giữ khoảng cách với tôi."
"Cô Chung, giữa chúng ta…"
"Không cần giữ khoảng cách!"
Anh muốn đến gần cô hơn, gần hơn nữa!
Chung Thư Ninh gật đầu: "Tôi hiểu rồi, sau này sẽ không như thế nữa."
Ăn trưa xong, Chung Thư Ninh lại tiếp tục mày mò với vỏ vải, còn Hạ Văn Lễ thì về phòng nghỉ ngơi, bù lại giấc ngủ bị thiếu.
Cô chưa từng nghĩ rằng, mấy ngày sau khi ký thỏa thuận kết hôn với Hạ Văn Lễ, lại chính là khoảng thời gian hiếm hoi cô cảm thấy dễ chịu.
Thảnh thơi, tự do…
Hoàn toàn khác với lúc còn ở nhà họ Chung, đến cả người giúp việc cũng dám trưng sắc mặt với cô.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên. Là mẹ của Chu Bách Vũ gọi đến.
Cô hơi do dự nhưng vẫn nghe máy: "Alo, bác gái ạ."
"Thư Ninh à, bác biết thằng bé Bách Vũ không ra gì. Hôm qua còn ầm ĩ đến mức vào đồn cảnh sát, bị cháu đánh cũng là đáng đời…" Giọng nói của bà Chu đầy lo lắng, nhanh chóng vào chuyện chính: "Hôm nay cháu có gặp nó không? Nó trốn khỏi bệnh viện rồi, nói là đi tìm cháu."
"Cháu gặp rồi ạ."
"Thế bây giờ nó đâu?"
"Cách đây mấy tiếng anh ta đã rời đi rồi ạ."
"Cháu có biết nó đi đâu không? Bác tìm mãi không thấy, gọi điện cũng không bắt máy."
"Cháu không rõ ạ."
"Nếu nó lại tìm cháu, phiền cháu báo cho bác một tiếng nhé."
Thật ra Chung Thư Ninh chẳng muốn dính dáng gì đến chuyện của Chu Bách Vũ nữa. Anh ta là người trưởng thành, làm gì cũng nên tự mình chịu trách nhiệm.
Cô tiếp tục gỡ vỏ vải, xong xuôi lại thay bộ đồ tập, vào một phòng trống bắt đầu giãn cơ, luyện những động tác cơ bản của múa.
Cô học múa đã nhiều năm, trừ những lúc chân đau, gần như ngày nào cũng luyện tập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!