Chương 20: Tuyên bố chủ quyền: Cậu muốn động vào người của tôi?

Trợ lý Trần…

Vị "ông chủ" mà anh ấy nhắc đến chỉ có thể là một người

- Hạ Văn Lễ!

Gió nóng, ve kêu inh ỏi!

Trán của Châu Bách Vũ rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Anh ta cố gắng kiềm chế nhưng vẫn cảm thấy khó thở. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá nhiều.

Rốt cuộc là có chuyện gì thế này!

Từ lúc nào, Chung Thư Ninh …

Lại dính dáng đến Hạ Văn Lễ?

Không thể nào, anh ta vẫn hiểu rõ Chung Thư Ninh mà. Cô dành phần lớn thời gian để tập nhảy, vòng bạn bè rất hẹp, vốn dĩ hai người họ thuộc về hai thế giới khác nhau.

"Cậu chủ Chu đến rồi à? Mời vào." Lý Khải cũng xuất hiện ở cửa.

Anh ấy đi đến bên cạnh anh ta, "đích thân" mời anh ta vào trong.

Chu Bách Vũ còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cú sốc quá lớn thì đã bị Trần Tối và Lý Khải xốc nách hai bên đưa vào nhà.

Chung Thư Ninh suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Đây mà gọi là "mời" à?

Lúc Chu Bách Vũ vào nhà, đúng lúc Hạ Văn Lễ đi từ thư phòng trên lầu xuống.

Vì ở nhà nên anh ăn mặc khá thoải mái, hai cúc áo sơ mi trên cùng được cởi bỏ, trông có vẻ tùy ý nhưng ánh mắt lại vẫn lạnh lẽo sắc bén. Giống như sói, như hổ, khiến người ta bất giác thấy e dè sợ hãi.

Đúng là Hạ Văn Lễ thật!

Ngón tay Chu Bách Vũ siết chặt lại, ***** phập phồng dữ dội, cất tiếng gọi: "Ngài Hạ."

Lúc nói chuyện, răng anh ta còn va vào nhau lập cập.

Giọng của Hạ Văn Lễ lại rất thong dong, không nhanh không chậm: "Sao hôm nay cậu Chu lại có nhã hứng ghé nhà chúng tôi chơi vậy?"

"Tôi…"

Vậy mà anh lại nói, đây là nhà của anh!

Chẳng lẽ Chu Bách Vũ lại có thể nói, vốn dĩ anh ta định đến đây để xem thử, xem tên qua lại với Chung Thư Ninh là hạng người thế nào ư?

Sau khi Chung Thư Ninh vào nhà, Hạ Văn Lễ ra hiệu bằng mắt, bảo cô ngồi xuống cạnh mình, ý bảo cô đừng lên tiếng.

Dù cả hai cùng ngồi trên một chiếc ghế sofa nhưng vẫn giữ một khoảng cách ở giữa.

Nhìn là biết không thân thiết!

Nhưng Châu Bách Vũ đã bị mối quan hệ của hai người làm cho sốc đến sững sờ từ lâu, anh ta làm gì còn tâm trạng để ý đến mấy chi tiết đó.

Mãi đến khi dì Trương bưng trà thảo mộc lên cho anh ta, anh ta mới tỉnh táo, líu cả lưỡi nói một tiếng: "Cảm ơn."

Để che giấu sự căng thẳng và lúng túng, anh ta bưng tách trà lên nhưng lại phát hiện tay mình run dữ dội. Đúng lúc này, Hạ Văn Lễ lại thản nhiên buông một câu: "Mấy hôm trước tôi có về thủ đô một chuyến, nghe nói cậu đã báo cảnh sát, định…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!