Chung Triệu Khánh trách mắng Chung Thư Ninh vài câu.
Cô hạ thấp giọng: "Bố à, con sắp đến ngay đây ạ."
Trong xe quá yên tĩnh, cuộc đối thoại của hai người cứ đứt quãng truyền đến tai Hạ Văn Lễ và Trần Tối.
Hai người họ không nói gì, nhưng Chung Thư Ninh lại cảm thấy rất khó xử: "Ngài Hạ à, tôi thật sự không cần đến bệnh viện đâu. Tôi có hẹn với người khác rồi, nếu được thì cho tôi xuống ở phía trước là được. Anh yên tâm, chân của tôi là bệnh cũ, thật sự không liên quan đến hai người đâu."
"Cô muốn đi đâu?" Hạ Văn Lễ nghiêng đầu nhìn cô: "Để tôi đưa cô qua đó."
"Vậy thì làm phiền mọi người quá."
"Không phiền đâu, chúng tôi cũng tiện đường vào trung tâm thành phố mà." Trần Tối mỉm cười đáp.
Lúc này rất khó bắt xe, Chung Thư Ninh cũng không khách sáo nữa, bèn nói mình muốn đến khách sạn Hương Tạ.
Trên đường đi, không ai nói thêm lời nào.
Khi đến nơi, Chung Thư Ninh cảm ơn rồi xuống xe. Gió lạnh cuốn theo hơi nước mưa phả vào người khiến cô rùng mình. Vừa bước vào khách sạn, cô đã hắt xì hai cái.
"Cô Chung." Không hiểu sao Trần Tối lại đuổi theo.
Chung Thư Ninh mỉm cười, không rõ anh ấy có việc gì.
Trần Tối lại đưa cho cô một chiếc áo khoác màu đen.
Đây là…
Áo của Hạ Văn Lễ?
"Ông chủ của chúng tôi nói, trời mưa lạnh, dặn cô Chung chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Thế này không tiện đâu ạ."
"Có phải cô ngại vì là áo đã mặc rồi không? Nó còn mới tinh, ông chủ của chúng tôi chưa mặc lần nào đâu ạ."
Trần Tối nói xong thì dúi chiếc áo khoác vào tay cô và đi ngay.
"Ý tôi không phải vậy…" Chung Thư Ninh định nói thêm thì Trần Tối đã chạy mất rồi.
Mắt cá chân cô vẫn còn đau, không thể nào đuổi kịp anh ấy.
Người ta vẫn nói vị nhà họ Hạ này khó gần, không ngờ con người cũng tốt bụng đấy chứ.
Xem ra lời đồn chưa chắc đã là thật.
Chung Thư Ninh còn chưa bước vào phòng riêng đã nghe thấy một tràng cười nói vui vẻ, xen lẫn tiếng ly chén cụng vào nhau.
Rõ ràng tiệc đã bắt đầu, ngoài người nhà họ Chung ra, Chu Bách Vũ cũng có mặt.
Sự xuất hiện của cô khiến tiếng cười im bặt.
Cô cứ như một người lạ, đột ngột xen vào, phá vỡ bầu không khí ấm cúng, hòa hợp vốn có.
"Sao giờ này con mới tới." Bố nuôi Chung Triệu Khánh nhíu mày trách móc: "Cái công việc vớ vẩn ấy, nghỉ sớm đi cho rồi. Chỉ là giáo viên ở một trung tâm dạy thêm thôi, người không biết còn tưởng con đi bàn chuyện làm ăn mấy tỉ, bắt cả nhà phải đợi ấy."
"Được rồi, anh nói ít thôi." Mẹ nuôi Lưu Tuệ An nhíu mày.
"Bố à, chị ta có cố ý đến muộn đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!