Chương 18: Ngài Hạ về ngay trong đêm vì muốn “xử lý” cô sao?

Chu Bách Vũ không ngờ mình lại bị Chung Thư Ninh gài bẫy. Người trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong ký ức của anh ta, cô tính cách dịu dàng mềm mại, váy trắng tóc dài, ngoan ngoãn hiền dịu, chưa từng giống như hôm nay…

Cả người sắc bén!

Lại càng khiến người ta ngạc nhiên.

Cứ như thể, trong khoảnh khắc, cô đã lột xác hoàn toàn.

"Cô Chung, chuyện thế này không thể đùa được đâu." Luật sư nhà họ Chu đã hoảng hốt, liếc nhìn Chu Bách Vũ bên cạnh, suýt nữa tức đến ngất.

Tên này lại còn mải mê gái ngay lúc này!

"Tôi không đùa." Nếu Chung Thư Ninh không có chuẩn bị, sao cô lại đồng ý gặp riêng anh ta?

Đây là một cái bẫy.

Chỉ là Chu Bách Vũ đã xem thường cô, hoàn toàn không phòng bị.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lẽ ra lúc hoà giải, cảnh sát phải có mặt. Nhưng do hai bên là người quen, còn dây dưa tình cảm, lại đều yêu cầu nói chuyện riêng, nên họ mới tránh đi.

Chung Thư Ninh đưa điện thoại có bản ghi âm ra, phát xong, sắc mặt mỗi người một kiểu.

Kết quả giám định báo cáo bệnh viện là thật hay giả, chỉ cần điều tra kỹ, sẽ có câu trả lời.

"Anh Chu, anh có biết báo án giả sẽ phải chịu hậu quả thế nào không?" Cảnh sát nghiêm giọng nói.

"Chuyện này là hiểu lầm thôi, thật ra thì…" Luật sư cắn răng cố gắng giải thích.

"Anh là luật sư, hiểu luật mà còn phạm luật, anh còn dám nói đây là hiểu lầm à?"

"Đồng chí cảnh sát, thật ra bọn tôi chỉ muốn tìm cô Chung." Luật sư cũng thấy đau đầu. Lúc đó, anh ta đã không đồng ý với cách làm này nhưng Chu Bách Vũ cứ khăng khăng đòi làm, anh ta cũng hết cách.

"Cho nên mấy người lợi dụng chúng tôi?" Cảnh sát nhíu mày.

"…"

Càng nói càng sai.

Làm giả chứng cứ, báo án giả, đùa giỡn cảnh sát

- cho dù Chung Thư Ninh không truy cứu, đồn cảnh sát cũng phải xử phạt. Ít nhất là phạt tiền, nặng thì giam mấy ngày để răn đe.

Nhưng giờ Chu Bách Vũ bị đá vào bên dưới, đau đến mức mặt mày tái mét, cần phải đưa đi bệnh viện trước.

Còn Chung Thư Ninh thì thuộc trường hợp phòng vệ chính đáng, mà Chu Bách Vũ bị đá cũng coi như đáng đời.

Ngay khi Chu Bách Vũ chuẩn bị được đưa đến bệnh viện, Chung Thư Ninh chậm rãi bổ sung một câu:

"Tôi đồng ý để cho anh ta đi chữa trị, không có nghĩa là tôi từ bỏ việc truy cứu chuyện này."

"Cô…" Chu Bách Vũ tức đến nghiến răng.

Rõ ràng cô chiếm được lợi rồi còn làm ra vẻ cao thượng.

"Chung Thư Ninh, trước đây sao tôi không nhận ra cô lại thủ đoạn thế này!"

Chung Thư Ninh bật cười thành tiếng: "Vậy chỉ có thể nói là trước giờ anh chưa từng thật sự hiểu tôi. Còn nữa… nếu tôi thật sự có ý đồ riêng thì tôi đã không chỉ ghi âm."

"Tôi sẽ mang theo một chiếc camera siêu nhỏ, quay lại tất cả những gì anh làm hôm nay, rồi đòi anh vài ba triệu, hoặc là…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!