Chương 17: Muốn cưỡng ép sao? Đá cho anh ta một cú nằm đo đất!

Mấy ngày nay, Chu Bách Vũ ăn không ngon, ngủ không yên, hai mắt đỏ ngầu vì tìm cô. Vừa nghĩ tới cảnh cô và tên đàn ông kia liếc mắt đưa tình, ngọn lửa ghen trong lòng lập tức thiêu rụi hoàn toàn lý trí còn sót lại của anh ta.

"Chuyện của tôi không liên quan đến anh!" Chung Thư Ninh nghiến răng nói.

"Anh không đồng ý hủy hôn! Em vẫn là vợ chưa cưới của anh, chuyện của em đương nhiên có liên quan đến anh!"

Cô liều mạng giãy giụa, dồn hết sức lực mới thoát khỏi tay anh ta, hất mạnh ra khỏi sự khống chế.

"Chu Bách Vũ, đây là đồn cảnh sát đấy!"

Ba chữ "đồn cảnh sát" khiến chút lý trí cuối cùng của anh ta tạm thời quay về.

Anh ta hít sâu, cố điều chỉnh hơi thở: "Thư Ninh à, xin lỗi. Anh chỉ là… vừa thấy em với tên kia thân thiết quá, anh không kiềm được."

"Em đừng giận nữa, anh thật lòng yêu em."

"Chỉ cần em chịu quay về, chuyện gì anh cũng có thể bỏ qua."

Chung Thư Ninh hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào anh ta: "Đầu anh thật sự bị thương à?"

Chu Bách Vũ ngẩn ra: "Em lo cho anh sao?"

"Anh biết mà, em vẫn còn tình cảm với anh… Hôm trước ở trung tâm đào tạo, những lời em nói đều chỉ là nhất thời giận dỗi thôi, đúng không?"

"Còn cái tên đàn ông kia là em cố ý tìm đến để chọc tức anh đúng không?"

"Hắn ta hoàn toàn không xứng với em. Nhìn thì thô kệch cao lớn, rõ là loại đàn ông cục súc, làm sao chăm sóc nổi cho em?"

Tuy Chu Bách Vũ có ngũ quan không quá nổi bật nhưng rất biết cách ăn mặc, lại có danh phận con nhà giàu chống lưng, xung quanh chẳng thiếu gì cô gái lấy lòng. So với anh ta, Lý Khải đúng là trông quá bình thường.

Chung Thư Ninh mím môi, khẽ hỏi: "Đầu anh còn đau không?"

Chu Bách Vũ sững người, cơn ghen lập tức tiêu tan. Anh ta nhìn cô như không thể tin nổi, ánh mắt bừng sáng vì mừng rỡ: "Thư Ninh… em lo cho anh à!"

"Anh đã đến bệnh viện rồi đúng không? Bác sĩ nói sao? Có dặn phải kiêng gì không?" Chung Thư Ninh vừa hỏi vừa quan sát vết thương trên đầu anh ta, vẻ mặt đầy quan tâm.

"Tôi thật không ngờ… không ngờ anh ấy đó lại làm anh bị thương. Là lỗi của tôi…"

"Chấn động não không thể xem nhẹ, hay là anh đến bệnh viện khác kiểm tra lại đi."

Niềm vui của Chu Bách Vũ lộ rõ trên mặt, anh ta gần như không giấu được: "Thư Ninh, anh cứ tưởng em không còn quan tâm gì đến anh nữa, cứ tưởng đã hoàn toàn mất em rồi. Mấy ngày em biến mất, anh mới hiểu được, anh thật sự không thể sống thiếu em."

Chung Thư Ninh hơi cúi đầu, ánh mắt ẩn giấu điều gì đó, giọng như mang theo chút tủi thân: "Anh cũng biết mà, bố mẹ tôi muốn Chung Minh Nguyệt gả cho anh."

"Vốn dĩ anh không thích em ấy!"

"Tôi biết."

"Em phải tin anh, chỉ cần em gật đầu một cái, anh sẽ đưa em đi đăng ký kết hôn ngày."

"Nhưng tôi không muốn kéo người ngoài vào chuyện này." Chung Thư Ninh nhìn thẳng vào mắt Chu Bách Vũ: "Giữa tôi và anh ấy không phải loại quan hệ như anh nghĩ."

"Em đã mở lời rồi, sao anh có thể không đồng ý."

"Nhưng dù sao anh cũng đã bị thương…" Chung Thư Ninh thoáng do dự, vẻ mặt khó xử: "Hay là để tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra lại nhé."

"Không cần đâu! Anh không sao cả, thật đấy! Không bị thương gì hết!"

Lúc này, Chu Bách Vũ đã phấn khích đến mức quên cả bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!