Tiếng "bà Hạ" của anh khiến Chung Thư Ninh nóng bừng cả mặt.
Trước khi rời đi, Hạ Văn Lễ lại nói với cô: "Chuyện ở trại trẻ mồ côi, tôi sẽ để Trần Tối đi xử lý."
Chung Thư Ninh sững sờ.
Vì cô vẫn chưa hề mở lời nhắc chuyện này với anh.
Sau đó, cô đi theo dì Trương vào một phòng ngủ trên tầng hai.
Cả căn biệt thự được trang trí với tông màu chủ đạo là đen, trắng, xám, nên phòng ngủ cũng có vẻ lạnh lẽo và đơn điệu, trông vô cùng ngột ngạt u ám. Giống như con người Hạ Văn Lễ, luôn mang lại cho người khác cảm giác áp bức nặng nề.
"Đồ dùng vệ sinh cá nhân đều có đủ cả, quần áo cũng đã chuẩn bị sẵn cho cháu rồi, chỉ là không biết có vừa size không. Nếu cần gì thì cháu cứ nói với dì bất cứ lúc nào nhé."
Chung Thư Ninh ngây ngốc đứng trong phòng, vẻ mặt đầy hoang mang.
Rốt cuộc mọi chuyện đã từng bước diễn ra như thế nào?
Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi,
cô…
Đã trở thành người có gia đình rồi ư?
Mà lại còn là với Hạ Văn Lễ?
Chuyện này mà nói ra ngoài chắc chẳng ai tin.
Chung Thư Ninh tắm qua loa, lúc đi ra thì phát hiện trên đầu giường có đốt tinh dầu giúp ngủ ngon. Mùi gỗ đàn hương và tuyết tùng, sự ấm áp của hương gỗ hòa cùng sự trong trẻo mát lạnh của tuyết tùng, tựa như đang ở giữa một khu rừng.
Một ly nước ấm và cả thuốc phòng cảm.
Bên ngoài mưa vẫn không ngớt. Ở một nơi xa lạ, lẽ ra cô phải cảm thấy câu nệ, khó ngủ nhưng khi ôm lấy chăn, cô lại đột nhiên cảm thấy vô cùng yên lòng.
Mơ màng, cô mơ về những ngày tháng ở trại trẻ mồ côi. Lúc được vợ chồng Chung Triệu Khánh nhận nuôi, cô đã rất vui, bạn bè trong trại trẻ ai cũng ngưỡng mộ…
Chỉ là những ngày tháng ở nhà họ Chung lại như đi trên lớp băng mỏng.
Nửa đêm về sau cô ngủ không yên, cứ trằn trọc mãi, cho đến tận khi trời tờ mờ sáng mới thiếp đi lần nữa.
…
Trong khi đó, ở thư phòng.
Hạ Văn Lễ đã thức trắng đêm.
Trần Tối thì buồn ngủ chết đi được, ấy thế mà ông chủ nào đó lại chẳng buồn ngủ một chút nào. Sau khi Chung Thư Ninh đi ngủ, người nào đó lập tức lao vào chế độ làm việc điên cuồng, cứ như thể được tiêm máu gà.
Mãi cho đến khi trời gần sáng, anh mới thu dọn tài liệu, rồi lại liếc nhìn bản thỏa thuận hôn nhân đặt ở một bên.
"Sếp ơi, anh ngủ một chút đi chứ." Trần Tối sắp không trụ nổi nữa rồi: "Mấy ngày nay anh chẳng được nghỉ ngơi tử tế, cứ thế này thì cơ thể nào chịu cho nổi."
Có quỷ mới biết họ đã chờ ở gần khu biệt thự nhà họ Chung bao lâu rồi.
Dường như anh đã lường trước được rằng Chung Thư Ninh sẽ bị đuổi ra ngoài, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Giống như một con dã thú ẩn mình trong bóng tối, chỉ cần con mồi xuất hiện, nó sẽ ngoạm chặt lấy…
Nhất quyết không buông tha!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!