Chương 11: Ngài Hạ - Em có muốn lấy tôi không?

Chung Thư Ninh ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mắt, một người mà cô chưa từng dám nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây, thậm chí cả trong mơ cũng không.

Hạ Văn Lễ!

Sao lại là anh?

Sao anh lại có mặt ở đây? Đây đâu phải nơi anh sống?

Trước đây, cô từng nghe Chung Triệu Khánh nhắc đến Hạ Văn Lễ trong những cuộc trò chuyện ở nhà. Nghe nói muốn gặp được anh vô cùng khó, hoặc có thể nói thẳng ra là trong mắt anh, nhà họ Chung hoàn toàn không đủ tư cách, đến cả xã giao anh cũng chẳng buồn để tâm.

Sao một người như vậy lại đột ngột xuất hiện ở đây?

Là trùng hợp sao?

Lúc này, Chung Thư Ninh đã không còn tâm trí để nghĩ quá nhiều. Cô chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo nơi khóe môi, để bản thân trông bớt thê thảm hơn một chút, rồi nhẹ giọng chào:

"Chào anh, ngài Hạ."

Hạ Văn Lễ cụp mắt, không nói gì.

Cô hoàn toàn không để ý, chiếc ô trong tay anh gần như nghiêng hẳn về phía cô.

Trong màn mưa tăm tối, anh lặng lẽ che cho cô một khoảng trời nhỏ bé và yên tĩnh.

Chung Thư Ninh trông hơi lúng túng và xấu hổ. Cô chỉ mang một đôi dép lê, cả người đã bị mưa xối ướt sũng: "Xin lỗi anh, ban đầu tôi còn nghĩ nếu có cơ hội sẽ trả lại áo cho anh, giờ lại làm ướt luôn rồi, tôi…"

Giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng, cô chẳng thể tìm được một lý do nào đủ hợp lý để giải thích cho tình cảnh hiện tại của mình.

Bóng dáng cô mỏng manh, run rẩy dưới mưa gió.

Cô vô thức cắn môi, đến cả đôi môi cũng tái nhợt không còn chút máu.

Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt vang lên: "Cô Chung à, em có muốn lên xe không?"

Có lẽ bị tiếng mưa làm nhiễu, cô lại cảm thấy giọng nói của Hạ Văn Lễ, người đàn ông luôn bị đồn là lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn lại mang theo chút dịu dàng lạ thường.

Chung Thư Ninh thực sự rất mệt. Chân đau, lòng cũng mỏi.

Có lẽ vì anh từng giúp cô nên khiến cô vô thức thả lỏng đề phòng.

Như bị ai đó điều khiển, cô gật đầu.

Rồi bước lên xe của Hạ Văn Lễ.

Trong xe đã bật điều hòa, Hạ Văn Lễ ra hiệu cho Trần Tối chỉnh nhiệt độ cao hơn, hơi ấm nhanh chóng bao lấy cả người cô: "Xin lỗi, người tôi ướt hết, làm bẩn xe của anh rồi."

Hạ Văn Lễ không nói gì, chỉ đưa cho cô một tờ khăn giấy. Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng.

Cô khẽ nói cảm ơn, nhận lấy rồi lau đại mấy giọt nước mưa đang chảy ròng ròng trên người.

Có lẽ do dầm mưa quá lâu, cộng thêm trận sốt đêm qua chưa dứt, lúc này đầu óc cô như phủ một lớp sương mù. Được bao bọc trong hơi ấm từ điều hòa, theo từng chuyển động của chiếc xe, lý trí cũng dần dần quay trở lại.

Ánh mắt cô khẽ liếc sang người đàn ông ngồi bên cạnh.

Gương mặt anh chìm trong ánh sáng mờ tối, không thể nhìn rõ. Cơ thể thả lỏng tựa vào lưng ghế, đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo, mang theo vẻ hờ hững nhưng lại vô cùng cao quý.

Hương gỗ nhẹ trên người anh lại mang theo cảm giác xâm lược mãnh liệt.

Chung Thư Ninh khẽ cắn môi, cô đúng là điên thật rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!