Chương 10: Anh đến: Thế giới của cô ngừng mưa.

Tháng Bảy nắng gắt, mưa rơi lên người lại chẳng mát lành chút nào, mà như phủ một lớp sương lạnh khắp người, khiến người ta run rẩy từ trong xương tủy. Chung Thư Ninh biết bố mẹ nuôi không thương mình, nhưng không ngờ…

Họ lại có thể tuyệt tình đến mức này.

Vì muốn liên hôn với nhà họ Chu, họ không ngần ngại hủy hoại cô.

Trước đây, vốn dĩ cô không thích múa nhưng chỉ vì Lưu Huệ An cho rằng học múa giúp rèn khí chất. Lâu dần, cô bắt đầu tìm thấy niềm vui trong đó. Hơn nữa, vì bố mẹ nuôi thích, cô bèn cố gắng học hành chăm chỉ, chỉ mong họ vui lòng một chút.

Dần dần, múa đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, mang đến cho cô rất nhiều điều.

Cô từng nghĩ, mình có thể thay đổi vận mệnh dựa vào múa.

Nhưng có lẽ, trong mắt họ, cuộc đời của cô…

Chẳng đáng là gì.

Hoàn toàn không có một chút giá trị nào.

Cho nên, dù có hủy hoại cô một cách dễ dàng cũng chẳng sao.

Cô hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra định gọi xe đến trung tâm huấn luyện nghỉ tạm. Ở đó cô còn một văn phòng nhỏ. Nhưng đúng lúc này, tin nhắn của sếp được gửi tới.

Nội dung chỉ có một câu: Cô đã bị cho nghỉ việc, không có bất kỳ lý do nào!

Bảo cô tranh thủ thời gian đến thu dọn đồ cá nhân.

"Thư Ninh à, thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết phải làm sao… Tôi chỉ là một người bình thường, cô…" Người phụ trách ấp úng, đầy khó xử: "Cô vẫn ổn chứ?"

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là nhà họ Chung ra tay.

"Tôi ổn."

"Bọn trẻ đều rất quý cô, tôi cũng không muốn để cô đi. Cô yên tâm, tôi sẽ gửi thêm cho cô chút hỗ trợ. Cô nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu có khó khăn gì, cứ nói với tôi nhé."

Chung Thư Ninh khẽ đáp một tiếng, mưa rơi tí tách trên người khiến cô càng thêm lạnh, chân cũng đau đến mức tê dại.

Nước mưa nhỏ xuống màn hình điện thoại, cảm ứng không còn nhạy nữa. Cô vừa mới mở được ứng dụng gọi xe, thì điện thoại lại rung lên.

Là cuộc gọi từ viện trưởng Hách của trại trẻ mồ côi. Sau một hồi hỏi han khách sáo, bà ấy mới vào thẳng vấn đề: "Thư Ninh à, bên nhà con… xảy ra chuyện gì sao?"

"Sao mẹ lại hỏi vậy ạ?"

Chung Thư Ninh cắn môi, cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.

"Luật sư của tổng giám đốc Chung vừa gọi điện tới, nói muốn hủy bỏ toàn bộ khoản tài trợ về sau. Nếu thực sự gặp khó khăn thì cũng có thể hiểu được, dù sao quyên góp cũng là tự nguyện… Mẹ vẫn rất biết ơn ông ấy vì những năm qua đã luôn giúp đỡ."

Từ nhỏ cô đã quen sống với viện trưởng Hách, nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, bà ấy sẽ không gọi cho cô vào lúc này.

Chung Triệu Khánh biết rõ cô quan tâm điều gì nên dễ dàng nắm được điểm yếu của cô.

Ông ta đang ép cô.

Ép đến đường cùng, không lối thoát, không chốn dung thân!

Ép cô phải cúi đầu.

Vì trại trẻ mồ côi, cô đã nhún nhường rồi. Cô đã cố gắng chấp nhận tất cả những gì nhà họ Chung sắp đặt cho mình.

Nhưng chấn thương lần này ở chân đã đẩy tất cả sự nhẫn nhịn và tủi thân suốt bao năm qua của cô lên đến đỉnh điểm, cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!