Chương 1: “Chạm mặt” ngài Hạ, cô là thế thân.

Trời mưa dầm, mưa giăng kín trời.

Gió thổi mây bay, mưa cứ thế trút xuống.  Bên trong phòng tập, một nhóm bạn nhỏ mặc bộ đồ tập ba lê đang lặp đi lặp lại động tác dưới sự hướng dẫn của cô giáo.

"Thả lỏng tay tự nhiên, cánh tay và bàn tay tạo thành hình bầu dục, các em chú ý quan sát động tác của cô nhé…"

Chung Thư Ninh đang tận tình chỉ dạy.

Các bậc phụ huynh đến đón con tan học lần lượt đến, họ tụm năm tụm ba, thì thầm bàn tán về chủ đề nóng hổi nhất ở Thanh Châu dạo gần đây: [Nhà họ Chung đã tìm lại được người con gái thất lạc 20 năm.]

"Vậy ra, cô giáo Chung không phải con ruột của nhà họ Chung à? Bảo sao trông chẳng giống chút nào cả."

"Nghe nói là nhà họ Chung nhận nuôi cô ấy từ trại trẻ mồ côi. Tiếc là họ đã tìm lại được con gái ruột rồi nên bây giờ hoàn cảnh của cô ấy rất khó xử."

"Nghe nói cả chồng chưa cưới của cô ấy là Chu Bách Vũ cũng không cần cô ấy nữa."

"Vì không tìm được con gái ruột nên mới nhận nuôi, cô ấy cũng chỉ là vật thay thế để nhà họ Chung tìm kiếm sự an ủi tinh thần mà thôi."

Mọi người vừa nhìn ngắm Chung Thư Ninh vừa trao cho cô những ánh mắt đầy thương hại.

Cô cao ráo, da trắng, là một người đẹp có cốt cách điển hình.

Cô sở hữu đôi mắt quả vải vô cùng xinh đẹp, trong veo như nước hồ thu, thanh tú như nét núi xuân. Đôi chân lại càng trắng nõn, thon dài. Dù chỉ mặc bộ đồ tập đơn giản, không hề cố ý mời gọi, vẫn toát ra muôn vàn phong tình.

Cư xử vừa khéo léo lại vừa có chừng mực.  

Không chỉ bọn trẻ thích cô, mà cả phụ huynh cũng dành nhiều lời khen ngợi.

Sau khi buổi học kết thúc, tiễn học sinh và phụ huynh ra về, đồng nghiệp mới lo lắng hỏi cô: "Chân cậu thế nào rồi?"

"Cũng tạm ổn."

"Tớ ra hiệu bảo cậu nghỉ ngơi suốt, sao không cậu đi?"

"Phụ huynh và học sinh đều tới vì tớ, nếu tớ cứ ngồi suốt, thể nào cũng có người than phiền."

Chung Thư Ninh vừa cười vừa cúi xuống, xoa cổ chân bên phải.

Chân phải của cô từng bị thương, không điều trị dứt điểm, cứ gặp trời mưa là đau nhức dữ dội. Cũng vì vậy mà cô phải kết thúc sự nghiệp, hiện giờ đang dạy học ở một trung tâm đào tạo.

"Mưa rồi…" Đồng nghiệp vừa dọn dẹp đồ dạy học, vừa quan sát Chung Thư Ninh.

"Cậu Chu có tới đón cậu không?"

Chung Thư Ninh cúi đầu xoa cổ chân, không nhìn rõ sắc mặt, chỉ khẽ nói: "Dạo này anh ấy bận, chắc không rảnh."

Đồng nghiệp không nói gì thêm.

Đúng là bận thật.

Chắc là bận đi với cô chủ thật của nhà họ Chung rồi.

Chu Bách Vũ theo đuổi Chung Thư Ninh đã lâu. Anh ta biết hễ trời mưa là chân cô lại đau nên mỗi lần mưa gió, anh ta đều đến đón đưa cô đi làm về. Các đồng nghiệp đều rất ngưỡng mộ, nghĩ cô thật may mắn khi có một người chồng sắp cưới vừa giàu có vừa chu đáo như thế.

Thế nhưng, từ sau khi nhà họ Chung tìm lại được con gái ruột, gần như anh ta không còn xuất hiện nữa.

Ngày nào cũng thấy anh ta bên cạnh cô chủ thật, đưa cô ta đi chơi khắp nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!