Thật ra, với tiến độ hiện tại, linh căn của hắn đã sớm nên lộ ra. Nhưng hắn vẫn cố gắng che giấu tất cả, vì hắn có kế hoạch riêng.
Kế hoạch là: thắng mười trận liên tiếp trong đại bỉ, trở thành nội môn đệ tử, ngay sau đó khiêu chiến đệ tử thân truyền, nhân đó để các trưởng lão phát hiện ra ngũ hành linh căn, kinh diễm toàn tông, cuối cùng được một phong chủ thu nhận làm đệ tử thân truyền.
Không phải hắn cố ý bày trò phô trương cho bản thân, mà bởi vì trong Tu Tiên giới, ai ai cũng mê tín, nhất là tin vào hai chữ duyên phận. Nếu trực tiếp gõ cửa các ngọn núi nói mình là ngũ hành linh căn, nhiều lắm cũng chỉ được khen vài câu rồi bị từ chối.
Nhưng nếu hắn vào vai một thiên tài hắc mã, linh căn kém cỏi nhưng thực lực vượt trội, một viên ngọc bị bụi phủ lấp, thì các trưởng lão sẽ sinh lòng hiếu kỳ, muốn chỉ điểm, muốn tìm hiểu, rồi bàng hoàng phát hiện chân tướng. Khi ấy, hiệu quả sẽ hoàn toàn khác biệt.
Đến lúc đó lại bái sư, chẳng phải là thuận nước đẩy thuyền?
Kế hoạch hoàn mỹ đến mức nào chứ! Chỉ nghĩ đến thôi, Lâm Nghiêu đã thấy m.á. u nóng sôi trào.
Trên Diễn Võ Trường, Lâm Nghiêu dựa vào khí thế càng đánh càng hăng, một mạch thắng liên tiếp, bên ngoài đã có không ít người bắt đầu hô vang tên hắn: "Lâm Nghiêu! Lâm Nghiêu! Lâm Nghiêu!!"
Tiếng hò hét náo nhiệt thu hút không ít ánh nhìn.
Ngụy Vân Di phấn khởi nói: "Tinh thần của người này đúng là mạnh mẽ đấy."
Rất nhanh, Lâm Nghiêu đã đứng trước mặt thủ quan nội môn đệ tử cuối cùng.
Người đảm nhiệm vị trí thủ quan hôm nay của Vô Ưu Phong là Chu Lăng, tu vi Luyện Khí tầng chín.
Chu Lăng có gương mặt lạnh lùng, ít nói. Sau khi Lâm Nghiêu lên đài, theo thông lệ định hành lễ chào hỏi trước, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy một đạo kiếm quang trong trẻo lướt đến, Chu Lăng không hề do dự rút kiếm tấn công, khiến Lâm Nghiêu trở tay không kịp!
Hai người rất nhanh đã giao chiến, kiếm ý sắc bén va chạm dữ dội trên võ đài. Chu Lăng tấn công ổn định, mỗi chiêu đều nặng tựa ngàn quân, khí thế cuồn cuộn. Lâm Nghiêu tuy dùng thanh kiếm cũ kỹ rỉ sét, nhưng đường kiếm lại cực kỳ sắc bén, không hề kém cạnh.
Kiếm quang đan xen, trận đấu diễn ra vô cùng kịch liệt. Chu Lăng trong lòng âm thầm kinh ngạc: không biết vì sao, phần lớn chiêu thức của hắn đều bị Lâm Nghiêu nhìn thấu!
Sau gần trăm chiêu, tốc độ của Lâm Nghiêu đột ngột tăng vọt. Thanh kiếm đen như mực trong tay hắn chợt bùng sáng hồng quang, linh lực hội tụ, như gió lốc cuốn lên một ngọn lửa hừng hực. Khí thế phong hỏa như rồng, thẳng tắp lao về phía trước.
Chu Lăng cắn răng, lập tức vận kiếm tụ thế. Mấy đạo kiếm ảnh lam quang tản ra trên không, hóa thành một bức tường kiếm chắn trước người.
"Ầm!"
Lửa rồng va vào kiếm tường, phát nổ dữ dội, ánh sáng b.ắ. n tung tóe, gần như bao trùm cả hai người.
Một lát sau, Chu Lăng vung kiếm, bụi mù tan đi. Nhưng tường kiếm quanh người hắn đã nứt vỡ hoàn toàn.
Chu Lăng bị phá chiêu, lùi vài bước, đưa tay che ngực, khẽ nói: "Ta nhận thua."
Trên võ đài bỗng trở nên yên tĩnh.
Không ai ngờ Lâm Nghiêu thật sự đánh bại được đệ tử thủ quan.
Ngân hà lấp lánh
Từ giờ phút này, hắn chính thức trở thành một nội môn đệ tử!
"Lâm Nghiêu! Lâm Nghiêu!"
"Trận thắng này thật đẹp mắt!"
Đám đông lại lần nữa bùng nổ tiếng hoan hô và tán thưởng.
Lâm Nghiêu ngẩng đầu, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại sáng rực chói lọi.
Chu Lăng không còn giữ vẻ cao cao tại thượng như trước, mà nghiêm túc đánh giá Lâm Nghiêu từ đầu đến chân một lượt: "Lâm sư đệ, ngươi thắng rồi. Chúc mừng tiến vào nội môn."
Lâm Nghiêu mỉm cười, nụ cười trong trẻo không vướng bụi trần khiến Chu Lăng bất giác sinh thiện cảm: "Đa tạ Chu sư huynh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!