Chương 48: (Vô Đề)

Lâm Nghiêu bị người của thế lực đối địch ép phải nửa quỳ trên mặt đất, giữa trán gân xanh nổi rõ, nghiến răng nói: "Phi Tiên Lệnh kia là của ta! Mọi người đều thấy rõ! Cho dù ngươi dùng tên ta ghi danh giả vào tiên môn, ngươi không sợ tiên trưởng nhìn thấu sao?"

"Bị nhìn thấu thì đã sao?" Lâm Minh hờ hững nói: "Đường huynh, đến nước này mà ngươi vẫn còn khờ dại khiến người ta buồn cười. Ngươi vẫn tưởng mình là nhi tử của Thành chủ Liễu Thành năm xưa sao? Phi Tiên Lệnh đó là do Lâu gia bồi thường cho tộc Lâm thị chúng ta. Còn ai dùng nó cuối cùng, có ai thật sự để tâm? Ngươi còn mong có người đứng ra bênh vực ngươi sao?"

Lâm Nghiêu bật ra vài tiếng cười lạnh, như đang cười nhạo sự ngu muội của Lâm Minh trong bóng tối.

"Ngươi chưa từng nghĩ đến, vì sao vị chân nhân kia lại ban Phi Tiên Lệnh cho Lâu gia? Nếu là để kết thiện duyên, hoàn lại nhân quả thì sao? Người Lâu gia thiếu chính là ta, không phải ngươi. Nếu phần bồi thường này rơi nhầm vào tay kẻ khác, khiến nhân quả giữa các bên chưa thể dứt, thì chính là quấy nhiễu việc tu hành của tiên trưởng. Ngươi đoán xem, nếu chân tướng bị vạch trần, tiên trưởng liệu có dễ dàng bỏ qua cho ngươi?"

Sắc mặt Lâm Minh tức thì tối sầm, mày nhíu chặt.

Lâm Nghiêu dõng dạc nói: "Đây là Phi Tiên Lệnh thuộc về ta. Không ai có thể cướp được!"

Dứt lời, Phi Tiên Lệnh trong tay Lâm Minh bỗng nóng rực lên, tự rung động, rồi như có ý chí riêng mà lao về phía Lâm Nghiêu.

Lâm Minh trừng mắt, gương mặt hiện rõ sự đố kỵ tột độ. Hắn bật cười lạnh một tiếng: "Được! Nếu ta không dùng được nó, thì ta hủy luôn!"

Hắn vung tay ném lệnh bài lên không trung, vận khởi linh lực, thi triển một đạo lôi chú. Ánh sét chớp lóe va chạm với linh quang trên lệnh bài, trong nháy mắt nghiền nát thành bụi mịn.

"Dừng tay!!"

Trong lúc giãy giụa, vai hắn đau rát như bị xé rách.

Bị thô bạo đè xuống lớp bùn nhầy một lần nữa, Lâm Nghiêu ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt, tận mắt nhìn thấy lệnh bài bị hủy, linh quang tan loạn tứ tán.

Ký ức như đầm lầy bám dính, một khi lún vào thì khó lòng thoát ra.

Trong mắt Lâm Nghiêu loé lên một tia âm trầm. Sau đó, hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra, đưa tay về phía ánh nắng.

Bàn tay vốn trắng trẻo nay đã đầy vết chai dày. Khi siết chặt lại, còn có cảm giác khô ráp cọ vào nhau.

Hiện tại hắn, đã không còn là hắn của ngày trước.

Nhiều năm khổ tu, thoát thai hoán cốt, tất cả đều vì thời khắc hôm nay.

Lâm Nghiêu liếc nhìn xuống góc phải tầm mắt. Nơi ấy hiện ra một khung nhỏ màu vàng kim mà chỉ một mình hắn có thể thấy:

[Nhiệm vụ chủ tuyến: Thắng liên tiếp mười trận trong đại bỉ Vô Ưu phong, đánh bại đệ tử thủ quan, tiến vào nội môn.]

[Khen thưởng nhiệm vụ: Đánh bại một thân truyền đệ tử, danh vang Quy Tàng tông, được một vị trưởng lão phong chủ thu làm thân truyền. (Tặng một viên Thượng phẩm Trúc Cơ đan).]

Dòng nhiệm vụ hiển thị màu vàng kim là nhiệm vụ bắt buộc. Dòng màu đỏ là nhiệm vụ tuyển chọn, độ khó cực cao.

Nhưng Lâm Nghiêu đã quen không quan tâm đến màu sắc của các nhiệm vụ. Dù là nhiệm vụ gì, hắn cũng đều liều mạng hoàn thành. Nếu không, sao có thể trong vỏn vẹn sáu năm tu đến Luyện Khí tầng mười?

Năm ấy hắn rơi vào tuyệt cảnh, sống sót dựa vào chính cái gọi là "Hệ thống thiên mệnh".

Hệ thống tuyên bố hắn là người được tiên tri, tương lai sẽ trở thành đệ nhất Tiên Đế của tứ hải cửu châu.

Ban đầu Lâm Nghiêu hoàn toàn không tin, cho đến khi theo chỉ dẫn của hệ thống, hắn rút được thần kiếm trong một tòa thần mộ do một vị đại năng để lại. Sau đó, hắn còn học được bí pháp của yêu thú, giả làm một kẻ qua đường bị yêu thú tập kích, dùng khổ nhục kế bám lấy đùi một vị trưởng lão chấp sự của Quy Tàng tông, thuận lợi gia nhập tông môn làm một tên tạp dịch.

Ngân hà lấp lánh

Từ đó trở đi, hắn hoàn toàn tin tưởng hệ thống này.

Hệ thống bình thường không nói nhiều, chỉ lo ban nhiệm vụ. Còn Lâm Nghiêu thì âm thầm luyện kiếm, tu hành công pháp lấy được từ thần mộ, đem tu vi Luyện Khí tầng mười che giấu thành Luyện Khí tầng sáu, tất cả chỉ để nổi bật trong đại bỉ của tông môn.

Nhưng đó chưa phải là át chủ bài duy nhất.

Nhờ hệ thống chỉ dẫn, hắn phát hiện ra mình không hề là linh căn thấp kém như lời đồn, mà là một trong những loại linh căn hiếm nhất, ngũ hành linh căn, chỉ khi kinh mạch thông suốt mới bộc lộ chân tướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!