Chương 2: (Vô Đề)

Trong cơn hỗn loạn, Tuân Diệu Lăng cùng cha Tuân và mẹ Tuân được đưa vào đạo quán.

Đạo quán này do Thanh Lam Tông xây dựng, là cấm địa, người ngoài không được tùy tiện ra vào. Những gian phòng ẩn mình giữa rừng cây xanh um, đôi khi có vài chú chim sơn ca lướt qua mái ngói đen, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường.

Trong phòng khách, hai đệ tử Thanh Lam Tông khách sáo dâng trà cho phụ mẫu Tuân gia. Xét thấy Tuân Diệu Lăng tuổi còn nhỏ, họ đặc biệt chuẩn bị cho nàng một chén sữa đông chưng đường.

Sự chu đáo của đệ tử tiên môn quả thật khiến người ta vừa cảm động vừa bối rối… Ít nhất thì cha Tuân và mẹ Tuân vẫn chưa uống nổi một ngụm trà, còn Tuân Diệu Lăng lại vô cùng thoải mái mà tận hưởng phần của mình.

"Xin chư vị chờ một lát, đại sư huynh của chúng ta sẽ lập tức đến."

Lời vừa dứt, một tia kiếm quang lạnh lẽo xé tan không khí ngoài phòng, theo sau là một bóng người đáp xuống từ thân kiếm. Đó là một thanh niên tu sĩ khí vũ hiên ngang, khoác trên mình trường bào trắng như trăng, đầu đội hoa sen quan, dáng đứng thẳng như tùng trúc, từng bước đi vững vàng mà thong thả. Trên gương mặt hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt

Hắn vừa đối diện liền chắp tay hành lễ một cách đoan chính:

"Đạo Tổ từ bi, phúc đức vô hạn. Tại hạ là đại đệ tử của Huyền Tự Bộ, Chấp Sự Đường, Thanh Lam Tông — Thông Nhạc Sinh, bái kiến ba vị."

Lời vừa dứt, cha Tuân và mẹ Tuân lập tức hoảng hốt đứng bật dậy.

Đùa sao, tu sĩ nhìn bề ngoài trẻ tuổi là vậy, nhưng nếu xét theo tuổi thật thì e rằng đủ để làm tổ phụ mẫu của họ! Sao dám thực sự nhận lễ chứ?

Mẹ Tuân vội vàng nhắc nhở: "A Lăng, mau hành lễ với tiên trưởng."

Tuân Diệu Lăng nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, ngoan ngoãn hành lễ, sau đó từ trong lòng móc ra một khối bàn Trắc Linh đã ảm đạm, không còn chút ánh sáng nào:

"Xin lỗi, cái này quên trả lại cho các ngài."

"…"

Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về bàn Trắc Linh.

Ngân hà lấp lánh

Tuân gia phụ mẫu đồng loạt cúi đầu, một người ôm trán, một người âm thầm ảo não, sao bọn họ lại quên mất chuyện này chứ!

Thông Nhạc Sinh thì hoàn toàn không ngạc nhiên. Hắn chỉ nghiêm túc cúi đầu trong một giây, sau đó bình thản nói:

"Linh thạch trên bàn Trắc Linh đã mất hết linh khí, giờ chẳng khác nào vật phàm. Tuân tiểu hữu nếu thích thì cứ giữ lại chơi cũng được. Đúng rồi, có thể cho ta xem tay ngươi một chút không?"

Tuân Diệu Lăng chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra.

Thông Nhạc Sinh đặt nhẹ hai ngón tay lên cổ tay nàng, chốc lát sau liền mỉm cười, lắc đầu nói:

"Ngươi chưa từng tu luyện qua, vậy mà linh khí trong linh thạch chảy vào kinh mạch ngươi lại cuồn cuộn như biển, gần như không thể phát hiện được. Không hổ là Thiên Linh Căn."

Tuân Diệu Lăng có chút xấu hổ, nhỏ giọng hỏi:

"Ý của ngài là… ta vô tình làm hỏng bàn rắc Linh rồi?"

Thông Nhạc Sinh gật đầu, thần sắc thản nhiên:

"Chính xác là vậy."

"… Xin hỏi, cái bàn Trắc Linh này đáng giá bao nhiêu?"

"Linh thạch ở Phàm Gian Giới không có quy tắc đổi tiền cố định. Nếu phải định giá, có thể nói là có thị trường nhưng vô giá."

Tuân Diệu Lăng cảm thấy da đầu căng thẳng, liền đẩy bàn Trắc Linh ra xa, ngẩng đầu cười ngoan ngoãn mà vô tội: "Vậy thì… chuyện này không hoàn toàn là lỗi của ta, đúng không? Nếu thật sự bắt ta bồi thường… Thanh Lam Tông có chấp nhận trả góp không?"

"Tuân tiểu hữu, nói gì vậy chứ." Thông Nhạc Sinh nhẹ phất tay áo, nụ cười vẫn ôn hòa như gió xuân, "Nếu ngươi trở thành thân truyền đệ tử của Thanh Lam Tông, đừng nói tiêu hao mấy viên hạ phẩm linh thạch, dù là thượng phẩm linh thạch chất thành núi cũng không phải vấn đề. Ngoài ra còn có linh bảo, thần khí, công pháp hiếm có, tiên phẩm đan dược… có thể nói là muốn gì có nấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!