Lúc này, khi vẫn còn đang ở Đăng Tiên Thê, Tuân Diệu Lăng đã gần chạm đến giới hạn của bản thân.
Trong lúc hoảng hốt, nàng bỗng nhớ lại chút thảm cảnh mình từng trải qua kiếp trước. Bài kiểm tra thể chất ở đại học.
Các trường khác kiểm tra là chạy 800 mét, tính giờ.
Trường các nàng thì bắt chạy nửa tiếng, xem ai chạy được xa hơn.
Hơn nữa, tiêu chuẩn "ưu tú" mỗi năm lại không cố định, mà dựa theo tỉ lệ phần trăm tổng số người để chọn ra người đạt chuẩn.
Nghĩ kỹ lại, cái gọi là Đăng Tiên Thê này so với bài kiểm tra thể chất năm đó, có gì khác nhau đâu? Cũng là kiểu hành hạ khủng khiếp như nhau.
Nàng bò, nàng bò, nàng cứ bò mãi…
Vậy mà vẫn chưa bò đến đỉnh!
Tuân Diệu Lăng thở dài một tiếng, nuốt ngược vị m.á. u tanh trào lên cổ họng, nhắm mắt lại.
Theo như tình báo từ các "tử khiên" từng c.h.ế. t trong trận này, ảo trận sẽ hiện ra điều mà người ta sợ hãi nhất.
Vậy mà kết quả lại là chẳng có gì hết?
Tuân Diệu Lăng suy nghĩ trong chốc lát, mở mắt ra, quay đầu nhìn lại.
Không biết từ lúc nào, phía sau nàng đã dâng lên một làn sương mù dày đặc.
Tầm nhìn phía sau nàng gần như bị cướp đoạt hoàn toàn. Cảnh vật dưới chân núi và con đường mà nàng đã bò lên đều bị nuốt chửng bởi biển sương mù bất ngờ kéo đến. Cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại một mình nàng, bị bỏ rơi giữa không gian núi non vô tận này.
Tuân Diệu Lăng nín thở theo bản năng.
Nàng nhìn chăm chú vào màn sương trắng đục ấy suốt một lúc lâu.
Nếu đây là điều nàng sợ hãi thì rốt cuộc, nàng đang sợ cái gì?
Kẻ cầu đạo, chẳng khác nào phù du vượt biển.
Chặng đường dài đằng đẵng, chỉ có một mình nàng không ngừng leo lên. Chỉ cần sơ ý một chút, nàng sẽ trở thành một kẻ tầm thường, mê muội mơ hồ, vận động như một cái máy chỉ vì "cầu đạo".
Nếu quá chấp nhất vào "điểm cuối cùng", thì điều đầu tiên nàng đánh mất chính là "bản thân mình".
Nàng trầm ngâm một lúc, bước chân rã rời khẽ nhấc lên rồi nhẹ nhàng bước xuống một bước.
Lùi một bước, để soi lại lòng mình.
Lùi một bước, trời cao biển rộng!
Trong thoáng chốc, một trận cuồng phong thổi ào ạt từ giữa dãy núi, suýt nữa cuốn cả người nàng đi mất.
Gió lớn rít gào xuyên qua rừng cây, sương mù như từng lớp từng lớp lụa mỏng bị dễ dàng vén lên, thổi tan đi sạch sẽ, để ánh mặt trời len lỏi chiếu rọi vào. Cả núi rừng chìm đắm trong ánh vàng rực rỡ, như được phủ lên một tầng hào quang sáng ngời.
Ngọn núi ban đầu tưởng như nhỏ bé, cao không thấy đỉnh, bỗng hiện ra ngay trước mắt nàng, cách chỉ vài bước chân.
Tuân Diệu Lăng cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng mơ hồ trên đỉnh núi ấy.
Là một chiếc chuông lớn bằng đồng thau cổ xưa.
Chiếc chuông đồng ấy không gió mà tự phát ra âm thanh, tiếng vang cuồn cuộn, xuyên qua tầng mây, chấn động khắp dãy núi.
Ngân hà lấp lánh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!