Chương 1: (Vô Đề)

Sáng sớm.

Mây mù bao phủ, sắc núi xanh ngắt, tựa như một bức họa cuộn tròn vô tận.

Tuân Diệu Lăng ngồi trên xe kéo bởi con la, tay khẽ đẩy dây cương, suýt chút nữa lại ngủ gật.

Mẹ Tuân nói: "A Lăng, với thiên tư của con, nhất định sẽ được tiên sư thu nhận làm đệ tử."

Cha Tuân nói: "A Lăng, cầu tiên vấn đạo là công đức vô thượng. Nếu con thực sự có cơ duyên, bỏ lỡ chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?"

Tuân Diệu Lăng đáp: "Cha mẹ nói đều đúng, khi trở về chúng ta có thể thuê một chiếc xe ngựa không ạ? Nếu không thuê được thì nghỉ lại Vân Khê trấn thêm vài ngày đi, con muốn dạo qua lễ hội Tiên Duyên ở chùa."

Các tiên môn cứ mười năm mới tuyển nhận đệ tử một lần, đây là sự kiện trọng đại, thế gian gọi là "tiết Tiên Duyên". Nhân dịp này nhiều nơi cũng tổ chức các hoạt động chúc mức.

Điểm tuyển nhận đệ tử gần thôn của Tuân Diệu Lăng nhất nằm ở trấn Vân Khê, thuộc phạm vi thế lực của Thanh Lam Tông.

Đúng vậy, đây là một thế giới có thể tu tiên. Nhưng bản thân Tuân Diệu Lăng lại là một u hồn xuyên đến từ thế giới khác. Nàng thật sự không ngờ rằng dù đã xuyên không mà mình vẫn phải trải nghiệm kiểu giáo dục truyền động lực như chích m.á. u gà này một lần nữa.

Ở thế giới này, hầu như tất cả bậc cha mẹ đều đưa con mình đi kiểm tra linh căn, cầu tiên duyên. Mức độ cuồng nhiệt không khác gì việc cha mẹ kiếp trước của Tuân Diệu Lăng thúc giục con cái thi công chức.

Nhưng cầu tiên vấn đạo không giống thi khoa cử, không có chuyện năm nay không đỗ thì ba năm sau thi lại. Linh căn có thì có, không có thì chính là không có, đây là một môn huyền học không thể dùng nỗ lực mà bù đắp.

Khi bọn họ đến điểm tuyển nhận đệ tử, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Đám đông đã tụ tập dưới chân núi. Họ vây quanh quầy đăng ký chật như nêm, tựa như một bầy kiến chen chúc quanh vũng mật.

Một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ vất vả đẩy con trai mình lên phía trước, khẩn thiết nói:

"Tiên trưởng, tiên trưởng! Xin hãy xem con trai của ta! Cơ thể của nó tuyệt đối là tư chất tốt để tu tiên! Cho dù thật sự không được chọn, ngài cũng có thể đưa nó vào tiên môn làm tạp dịch, hầu hạ các vị tiên trưởng. Nó nhất định sẽ làm rất tốt…"

Người phụ trách thu thẻ bài là một đệ tử trẻ tuổi, mặc áo màu xanh. Hắn thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói:

"Để lại thẻ bài, người không cần lưu lại."

Người đàn ông còn định nói thêm vài câu, nhưng phía đám đông bỗng vang lên tiếng cười nhạo:

"Ngưu Nhị! Ngươi chỉ là kẻ chăn trâu, đừng mong trèo cao vào tiên môn! Tiên trưởng thu đệ tử chứ đâu phải mua gia súc, cơ thể to khỏe thì có ích gì? Con trai ngươi mười tuổi rồi mà còn đếm chưa tới trăm, tu tiên cái gì chứ?"

Đám đông lập tức bùng lên một tràng cười vang.

Người đàn ông kia đỏ bừng mặt, quay đầu quát lớn:

"Chu Đồ! Đừng có bôi nhọ con trai ta trước mặt tiên trưởng! Ngươi chỉ là đồ tể g.i.ế. c heo, hơn được nhà ta chỗ nào? Dám ngăn cản con ta cầu tiên, có tin ta liều mạng với ngươi hay không!"

Chu đồ tể ẩn trong đám người cười khẩy một tiếng, định châm chọc thêm vài câu. Xem ra hai nhà vốn đã có hiềm khích từ trước.

Nhưng ngay khi hắn vừa há miệng thì, vẻ mặt bỗng cứng lại. Hắn muốn nói gì đó, nhưng dù môi mấp máy thế nào cũng chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cổ họng hắn tựa như bị nhét đầy bông, cố sức thở dốc cũng chẳng phát ra nổi một tiếng động.

"Im lặng."

Vị đệ tử áo xanh phụ trách thu thẻ bài cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám đông, vô cùng chính xác mà nhìn thẳng vào Chu đồ tể. Giọng hắn bình thản, không hề d.a. o động:

"Nhiễu loạn tiên môn thu đồ, phạt cấm ngôn bảy ngày."

Đám đông đang ồn ào lập tức im bặt.

Bảy ngày không thể nói chuyện, chuyện này chẳng khác nào tra tấn!

Trán Chu đồ tể lập tức túa mồ hôi lạnh. Hắn hoảng hốt quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh, sau đó xoay người, vừa bò vừa lăn mà chạy thẳng một mạch.

Đệ tử áo xanh thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ghi danh, hàng người lại bắt đầu di chuyển lần nữa .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!