Chương 22: Người Đẹp Chủ Động Đến Tận Nhà

Một đêm này anh thu hoạch được khá lớn, vừa quay đầu lại, anh đặt ánh mắt ở trên người con chồn đang ngồi xổm trên cây ăn uống no nê rồi ngủ gật, Dương Bách Xuyên lộ ra nụ cười giống như bà ngoại sói.

Con chồn này có thể lấy được một dòng màu có giá trị từ trong miệng sự phụ thật không đơn giản, Dương Bách Xuyên vô cùng tin tưởng, cho nên anh quyết định bắt cóc con chồn này từ núi lớn về đây.

Vấn đề hiện tại chính là không biết con chồn có đồng ý hay không, nó đã học được hình dáng con người rồi, nếu như nó đồng ý đi với anh thì không còn gì tốt hơn rồi, nhưng nếu nó không muốn thì Dương Bách Xuyên đành chuẩn bị dùng vũ lực, đương nhiên đây chỉ là kế sách tạm thời, ai cũng hiểu đạo lý dưa hái lúc còn xanh sẽ không ngọt.

Bàn chân Dương Bách Xuyên khẽ di chuyển, con chồn đang ngồi xổm trên cây ngủ gật lập tức dựng lỗ tai mở hai mắt ra, bộ dáng vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi nhìn thấy là Dương Bách Xuyên, lỗ tai nó lại kéo xuống tiếp tục nhắm hai mắt rồi ngủ tiếp.

Đúng là một tên tham ăn tham ngủ.

"Chồn con, tao phải đi rồi, tao mang mày đi cùng có được không, tao có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon~" Trong lúc nói chuyện, Dương mỗ lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đây là kẹo anh đi siêu thị mua đồ được tặng, anh cũng không chắc chắn con chồn có thể ăn hay không.

Không biết con chồn có thể nghe hiểu những gì anh nói không.

Dù sao cứ thử nói chuyện trước đã, tóm lại con chồn hiểu tính người là thật, chắc là có thể nghe hiểu những gì anh nói.

Chi chi~

Miệng con chồn kêu chi chi, mũi ngửi ngửi, từ trên cây nhảy xuống, nhảy thẳng lên bả vai Dương Bách Xuyên, ánh mắt nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Dương Bách Xuyên.

Để lộ biểu cảm nhân tính rất tham ăn.

Dương Bách Xuyên cười ha ha, lột vỏ kẹo ra và cho vào trong miệng con chồn.

Nhìn con chồn ăn bộ dáng rất say mê, Dương Bách Xuyên biết là lừa gạt con chồn này chắc không có vấn đề gì.

Hơn nữa, con chồn nhảy lên vai anh cũng không sợ hãi chút nào, không biết là lá gan lớn hay là thật sự gần gũi với mình, dù sao đây cũng là chuyện tốt, đối với chuyện anh lừa gạt con chồn cũng rất tốt.

Nhấc chân đi vài bước, thấy con chồn không có ý định có từ bả vai nhảy xuống chạy trốn, Dương Bách Xuyên lập tức yên tâm.

Sau đó chuẩn bị rời đi, nhưng nghĩ lại, nếu con chồn thích ăn loại trái cây rừng không tên này thì anh cứ hái đi, dù sao bây giờ anh có thể sử dụng không gian dự trữ trong bình Càn Khôn, có rất nhiều chỗ để bỏ những thứ kia.

Anh trèo lên cây hái tất cả những trái cây rừng màu đỏ mê người xuống, dùng niệm trong đầu lập tức bỏ vào không gian trong bình Càn Khôn.

Hành động này chọc cho con chồn không vừa lòng kêu to, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động từ không gian lại lấy thêm hai quả ra tay cười nói:

"Quỷ tham ăn, tao giúp mày giữ gìn thôi, mày có thể muốn ăn bất cứ lúc nào, hình như có khoảng hơn trăm quả đủ để cho mày ăn."

Chi chi~

Con chồn kêu chi chi gật đầu, giống như thật sự nghe hiểu, nó lấy một quả từ trong tay Dương Bách Xuyên, lép nhép ăn ngấu nghiến.

Dương Bách Xuyên nhìn một trái cây rừng không tên còn sót lại trong tay, đỏ tươi trong suốt, tản ra hương vị trái cây rừng nhàn nhạt vốn có, anh không khỏi nuốt nước bọt, suy nghĩ một hồi nếu con chồn ăn không sao thì người ăn chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ.

Dương Bách Xuyên rất muốn ăn một quả nên lập tức cắn một miếng trái cây rừng này, dù sao anh tin tưởng mình có chân khí trong người, cho dù có độc cũng không sợ.

Mới cắn một cái nước đã chảy ào ạt!

Cảm giác đầu tiên là ngọt, rất ngọ, ngọt ngào không ngấy.

Hơn nữa còn kèm theo vị chua nhàn nhạt, vừa lúc trung hòa vị đắng và ngọt ngào, làm nổi bật hương vị của nó.

Mới ăn được một quả, ánh mắt Dương Bách Xuyên tỏa sáng, làm sao cũng không ngờ ở trong núi sâu lại gặp phải trái cây rừng ngon như vậy, hương vị này còn ngon hơn bất cứ loại trái cây nào bán trên thị trường.

Ánh mắt anh đột nhiên lóe sáng, nảy ra một ý nghĩ!

Nghĩ đến không gian mặt đất trong bình Càn Khôn là bùn đất, không biết có thể dời gốc cây ăn quả này vào không gian Càn Khôn không đây?

Cây ăn trái cây rừng có thể được mãng xà canh giữ và con chồn vì ăn trái cây rừng mà chém giết mãng xà, toàn bộ núi lớn Tần Lĩnh chắc là không có nhiều lắm, quan trọng là ăn quá ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!