Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
***
Pháp đàn dưới lòng đất rung động dữ dội, tần suất và nhịp tim hợp lại với nhau, rễ cây trên tường chậm chạp bò lên, nhìn giống như một con trăn thức dậy từ giấc ngủ đông, ma sát vào cơ thể phát ra những âm thanh răng rắc.
Phạm Lam nổi da gà, rễ cây bò lên trên, Kế Ngỗi túm lấy Phạm Lam nhảy lên một trong số những rễ cây đó. Dung Mộc sừng sững bất động đứng ở giữa pháp đàn.
Mái vòm đen kịt của pháp đàn chậm rãi nứt ra, rễ đất rầm rầm rơi xuống, toàn bộ pháp đàn bị rễ cây nâng ra khỏi mặt đất. Dưới kết giới màu xanh băng, những dây mây trên cây Đa khổng lồ nhảy múa điên cuồng. Một quả cầu mây từ từ mọc lên từ gốc cây Đa rồi lơ lửng giữa không trung.
Lửa hồ ly trong kết giới đột nhiên hưng phấn hẳn lên, giống như từng con rồng lửa thoát khỏi vòng vây đang bay quanh quả cầu mây, Dung Mộc đứng ở giữa pháp đàn cao lớn, gương mặt không chút thay đổi nhìn thẳng cầu mây, xung quanh người anh ta nổi lên thần quang hộ thể màu lam băng, ngăn những công kích lẻ tẻ của lửa hồ ly.
Phạm Lam bị Kế Ngỗi xách đứng lên trên một cái cây khác từ xa, lo lắng đề phòng nhìn tình hình trước mắt.
Những sợi mây bao bọc xung quanh cầu mây lần lượt bật ra, rồi bị lửa hồ ly thiêu thành tro tàn, để lộ thứ đồ vật ở trung tâm.
Đó là một quả bóng nước màu xanh băng, độ lớn giống như một quả bóng Yoga, bề mặt lấp lánh, nhìn rất mờ ảo. Trong quả bóng nước, có một con hồ ly nhỏ màu đỏ rực đang ngủ say, nhìn trông giống như một con mèo con đang cuộn tròn trong ổ chăn.
Một con hồ ly không có đuôi.
Lửa hồ ly quấn lấy xung quanh điên cuồng công kích vào hủy cầu nhưng không có tác dụng gì.
Quyển trục của Hồ Tộc bay vào trong lòng bàn tay Dung Mộc, quyển trục dài tựa như một dải lụa trắng bay lơ lửng giữa không trung, những chữ triện viết trên đó lóe ra ánh sáng màu trắng, nhìn giống như dải ngân hà rực rỡ sắc màu.
Con hồ ly trong quả cầu nước mở mắt ra, đồng tử màu vàng dựng thẳng lên rồi bắn ra ánh sáng kỳ quái.
Quả cầu nước nổ tung. Lông hồ ly nổi lên một ngọn lửa đỏ như máu, quả cầu nước biến thành hơi nước, cơn gió lốc bằng lửa bên chân hồ ly xoay tròn với tốc độ rất lớn, con hồ ly nhỏ đón gió duỗi người, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một con quái thú khổng lồ, ít nhất cũng phải cao tới ba tầng lầu, nó ngửa mặt lên trời thét dài, trong miệng phun ra hơi nước màu đỏ, vô số dây mây xung quanh người nó điên cuồng nhảy múa.
Phạm Lam. Mẹ kiếp, tạo hình này nhìn quen quá.
Kế Ngỗi: "Mộc ca! Coi chừng!"
Dung Mộc nhảy lên một sợi dây mây rồi nhanh chóng xuyên qua ngọn lửa, quyển trục sau lưng anh ta trải dài lơ lửng, giống như chiếc áo lông của tiên nhân.
Anh ta cầm điện thoại vẽ ra một vệt sáng như nước.
"Huyễn Chân Chú
- khai!"
Một chùm sáng màu xanh băng bắn ra từ trong màn hình điện thoại, xuyên qua bức tường lửa đóng đinh trên trán Cửu Vỹ Hồ, chữ viết trong quyển trục tựa như như bị chùm ánh sáng này chỉ dẫn, giống như xoắn ốc tràn vào chùm sáng, chui vào giữa trán Cửu Vỹ Hồ.
Cửu Vỹ Hồ phát ra tiếng kêu thê lương, con ngươi màu vàng điên cuồng quét một vòng xung quanh, ánh mắt đi tới đâu thì vạn vật đều bị tiêu diệt.
"Đi!" Kế Ngỗi xách cổ áo Phạm Lam ném về phía sau, giống hệt như chiếc bao tải rách bị ném ra ngoài.
Cô nhìn thấy Kế Ngỗi triệu hoán Dung Đao ra rồi vọt vào vòng công kích của ngọn lửa hồ ly, mà cô thì càng bay càng xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc áo sơ mi trắng của Dung Mộc bị ngọn lửa nuốt chửng.
Một cảm xúc đặc biệt tràn vào trong lồng ngực, giống như ảo não, giống như phẫn nộ, lại giống như không cam lòng, nghẹn đến mức khiến cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, mạnh mẽ ưỡn người đạp chân, thân thể ở giữa không trung quay đầu lại, vững vàng rơi vào một ngọn đèn đường bị cháy.
Trên thân thể cô bao phủ một tầng ánh sáng màu cam, trong suốt lại hơi co dãn, đó là thần quang hộ thể của cô.
Tứ chi của cô trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, giống như trọng lực địa cầu lúc này không hề tồn tại, tầm mắt của cô trở nên linh mẫn rõ ràng vô cùng, cô thậm chí có thể phân biệt được thân hình của Kế Ngỗi và Dung Mộc ở trong ngọn lửa. Kế Ngỗi dùng Dung Đao bổ ngọn lửa hồ ly ra bảo vệ Dung Mộc phía sau, Dung Mộc giơ cao thủ phù, lam quang trên màn hình vẫn chỉ vào trán Cửu Vỹ Hồ, trong miệng anh ta hình như đang lẩm bẩm cái gì đó...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!