Chương 41: Môn Thực Chiến Đòi Mạng

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

***

Phạm Lam nằm nửa người trên ghế căng

-tin, đầu và cổ ngẩng cao, cảm giác có một luồng thần thức bay từ trong miệng ra ngoài.

"Màu sắc của viện nghiên cứu quả nhiên phong phú như trong lời đồn." Ngạc Nghĩa Viễn bưng bữa ăn ngồi xếp bằng bên cạnh Phạm Lam nói.

Phạm Lam: "..."

Dùng lương tâm nói, bữa ăn ở đây cũng khá tốt, tám món mặn một món canh, hơn mười loại hoa quả, tất cả đều không giới hạn, tất cả các món ăn và trái cây đều được phủ linh quang nhàn nhạt, hiển nhiên tất cả đều là đặc sản cao cấp của Thiên Sơn Mạch.

Nhưng Phạm Lam thật sự không có khẩu vị gì.

Chỉ mới một buổi sáng thôi cô đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng với khóa đào tạo này.

Nhất là khi Hạo Ngọc nói, sau này mỗi ngày đều để Phạm Lam dẫn mọi người tập thể dục buổi sáng bằng bài nhảy dã lang disco... ngày tháng thế này không cách nào mà sống được cả!

Phạm Lam cảm thấy cô nuốt không trôi cơn giận này, cô tức giận gọi điện thoại cho Dung Mộc, chuông reo hồi lâu cuối cùng anh ta cũng nhấc máy.

Phạm Lam: "Dung Mộc, anh hại chết tôi..."

"Phạm Lam. Đại sự không ổn..."

Thanh âm Dung Mộc nghe như đang vô cùng bất lực, âm cuối cuối cùng còn mang theo chút run rẩy.

Phạm Lam ngồi bật dậy: "Làm sao vậy?!"

"Thất Cẩm và đoàn luật sư của Đổng Vĩnh nói chuyện không hợp, giờ đang đánh nhau ở trong viện..." Thanh âm của Dung Mộc làm cho Phạm Lam liên tưởng đến biểu cảm của anh ta, nhất định là cau mày, rũ mi, bộ dạng ấm ức: "A Ngỗi đi khuyên can, kết quả biến thành hỗn chiến..."

Đầu bên kia truyền đến tiếng la hét của Giáp Dịch.

"Đổng Vĩnh nói, tất cả tổn thất anh ta bồi thường, chúng ta ít nhất có thể kiếm được 400.000 hộc! Trù thần đại nhân cố lên! Đánh anh ta đi!"

Phạm Lam: "..."

"Haizz!" Dung Mộc thở một hơi dài thật dài, tựa như đã bị chèn ép đến thở không nổi.

"Khụ, anh cũng đừng quá lo lắng, dù sao cũng có bồi thường, vấn đề không lớn." Phạm Lam nói: "Cùng lắm thì chúng ta sửa sang tổng thể lại một lượt."

"Ừ..." Dung Mộc dừng một chút: "Cô ở lớp nghiên cứu thế nào rồi?"

"...... Rất tốt, giáo viên rất tốt bụng, học viên cũng rất tốt."

"Vậy thì tốt rồi..."

Phạm Lam cúp điện thoại, thở dài một hơi, một giây sau, cô đột nhiên phản ứng lại, cô không phải gọi điện thoại tính sổ với Dung Mộc sao? Thế nào vừa nghe được giọng nói dịu dàng của Dung Mộc, đã từ chế độ nổi giận tự động chuyển thành chế độ an ủi rồi...

Chuyện này thật đáng sợ, Phạm Lam nghĩ, Dung Mộc hoàn toàn nắm giữ nhược điểm của cô rồi!

"Món ăn không hợp khẩu vị sao?" Ngạc Nghĩa Viễn hỏi: "Sắc mặt cô không được tốt cho lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!