Chương 30: Quỷ Khí

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

***

Tuy thế kiếm rất chắc chắn, nhưng căn bản không thể đến gần được ba thước xung quanh Phạm Lam. Kế Ngỗi tùy tiện vẽ một đường trên không trung, thanh trường kiếm của đạo sĩ kia đụng vào phía trên đó liền gãy lìa. Đạo sĩ kia phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi mạnh xuống đất.

Xung quanh trở nên im ắng, tất cả mọi người đều choáng váng.

Đạo sĩ lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó giống như một con cá chép nhảy dựng lên.

"Yêu lực thật cao thâm, là yêu vật ngàn năm! Mọi người mau chạy đi!"

Lần này giống như bị bùng nổ, dân làng hét lên lao ra khỏi sân, dì tư và cậu năm lăn lê trên mặt đất.

Ba vị Thần miếu Thổ Địa: "..."

"Lá gan thật lớn, ban ngày ban mặt lại dám đi ra ngoài gây họa cho nhân gian. Hôm nay gặp được Đào Khôi ta, đó chính là kiếp số của mấy người!" Đạo sĩ ném thanh kiếm gãy đi, từ trong ngực ra lấy ra ba lá bùa vàng, dậm chân đọc vài câu chú ngữ gì đó rồi ném ra.

Lần này Kế Ngỗi thậm chí còn không thèm nhúc nhích, Dung Mộc thở dài một hơi thật sâu.

Bùa chú bắn tới cách một thước trước mặt ba người rồi đột nhiên dừng lại, mềm nhũn rồi rơi trên mặt đất, nhăn nhúm lại thành ba đống giấy.

Phạm Lam nhìn thấy rất rõ ràng, bùa chú sau khi đụng phải Thần quang của Kế Ngỗi ngay lập tức mất đi hiệu lực.

Đạo sĩ Đào Khôi kia cực kỳ sợ hãi, uể oải, bỏ cuộc, ném luôn cây phất trần rồi khoanh chân tại chỗ.

"Coi như ta nhận thua, muốn chém muốn giết mặc các người!"

"Vị anh em này... " Phạm Lam nói: "Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi là..."

"Nữ Yêu." Đào Khôi trợn mắt: "Phái Mao Sơn Nam Tông ta là danh môn chính phái, loại chuyện song tu với yêu quái tuyệt đối không bao giờ làm...á!"

(Mộc ca chém nó)

Anh ta giống như bị thứ gì đó vô hình hung hăng đánh vào ót, sau đó trên trán nổi lên một cục u lớn rồi ngã lăn xuống đất giống hệt cái bánh ú.

Phạm Lam liếc Dung Mộc một cái, thần sắc của Xã Công đại nhân không hề khó chịu gì, chỉ là, dường như, đang nghiến răng hàm.

Kế Ngỗi không nói gì, bước lên một bước từ trên cao nhìn xuống Đào Khôi.

Sắc mặt Đào Khôi thay đổi, nuốt nước miếng cái ực.

Kế Ngỗi xách Đào Khôi lên, vứt sang một bên như vứt rác, miệng còn lẩm bẩm một câu: "Thế hệ nào cùng toàn đồ mù."

"Đừng tưởng rằng mấy người đạo hạnh cao muốn làm gì thì làm, phái Mao Sơn chúng tôi chính là đại môn phái tiếng tăm vang dội, tôi là đạo sĩ chân chính có chứng nhận quốc gia!" Đào Khôi nằm trên mặt đất hét lớn.

Phạm Lam trực tiếp không thèm quan tâm đến người này nữa, đẩy cửa đi vào ngôi nhà cũ.

Nhà rất sạch sẽ, nhưng không phải là kiểu không có bụi mà là 'khí' rất sạch sẽ. Đồ đạc trong nhà chỉ có hai chiếc tủ, hai cái ghế, một cái TV 20 inch, đặt chen chúc ở góc góc, hẳn là có người đã từng đến dọn dẹp, bên trên còn trải một lớp vải chống bụi.

Diện tích phòng ngủ chỉ bằng một nửa diện tích của phòng khách, bên góc tường đặt một chiếc giường ván gỗ, bên kia là tủ quần áo lớn cửa đôi, trên giường và trong tủ đều trống rỗng, mấy vật kia hẳn là đã thiêu cùng với quan tài rồi.

Vương Tư Địch đứng bên giường, đưa tay sờ lên đầu giường một lúc lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!