Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
***
"Anh xác định là bọn họ rất mạnh sao?" Phạm Lam hỏi.
"Chắc do lớn tuổi rồi nên tay chân có hơi trì độn." Cơ Đan cười gượng.
"Giới chú... khai! khai! khai!"
Kết giới thứ hai, thứ ba, thứ tư... ước chừng phải dùng đến năm kết giới bao trùm trên sân thượng mới có thể hình thành một bong bóng khổng lồ màu xanh băng.
Phạm Lam lại nghe được tiếng hát của Sùng Mại, bong bóng kia bắt đầu chấn động kịch liệt, thế nhưng bây giờ lại không vỡ vụn nữa.
"Nhìn đi, tôi đã nói là bọn lão Mộc có thể làm được mà! Luận về việc tạo kết giới thì khắp Tam Giới lão Mộc đứng thứ nhất không ai dám đứng thứ hai đâu." Cơ Đan nói lớn.
Phạm Lam lại không lạc quan như vậy, cô túm lấy đầu mây dùng sức hạ xuống, Tường Vân nhanh chóng bay xuống, xóc nảy một hồi mới dừng ở bên ngoài kết giới. Phạm Lam nhìn thấy Dung Mộc hô hấp dồn dập đứng đó giống như không đủ oxy.
Kế Ngỗi nhìn Dung Mộc một cái, thần sắc lạnh lẽo phi người bay lên, vỏ điện thoại di động xẹt qua một tia sáng đỏ giữa không trung.
"Võ triệu chú... Khai!
[Dung Đao lâm thế!]
Điện thoại di động trong tay anh phun ra một ngọn lửa, trong nháy mắt biến thành một thanh đao rộng màu đỏ rực, trên chuôi đao và lưỡi đao đều dấy lên ánh lửa chói mắt, dù cách năm tầng kết giới nhưng Phạm Lam vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng đốt ngập trời bên trong.
Đao lửa hung hăng bổ về phía Sùng Mại, đốm lửa bắn ra xung quanh, Sùng Mại gào lên một tiếng rồi rơi từ trên không trung xuống, tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.
Năm tầng kết giới hơi chấn động, bọt khí bên trong vỡ vụn thành từng mảnh.
Bàn tay cầm điện thoại di động của Dung Mộc vẽ ra một cử chỉ hoa mắt giữa không trung.
[Giới Chú... Khai!]
Lại tạo ra thêm ba tầng kết giới.
Gương mặt Sùng Mại bị đao lửa bổ ra một vết nứt, oán khí đen kịt chảy ra ngoài, anh ta gào một tiếng bay lên trời sau đó cùng nhào vào đánh nhau với Kế Ngỗi.
Đao lửa sắc bén của Kế Ngỗi đảo qua, vết nứt trên gương mặt anh ta càng lúc càng lớn, dần dần lan ra cổ, cánh tay, trên mỗi vết nứt đều hiện ra màu đỏ tươi như bị lửa thiêu đốt, trong thân thể anh ta nhìn giống như một khối than đỏ rực.
Kế Ngỗi xoay một vòng trên không trung, đao lửa hóa thành ngàn vạn lưỡi đao bằng lửa bay thẳng vào người Sùng Mại. Sùng Mại bị đánh trúng rơi xuống mặt đất, toàn thân bị lửa nóng thiêu đốt đèn quay cuồng, khí đen nồng đậm từ trong vết nứt lan ra không ngừng dây dưa với ngọn lửa.
Thoạt nhìn thì thấy giống như Kế Ngỗi chiếm thế thượng phong, và nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hẳn bên họ là sắp thắng rồi. Phạm Lam suy đoán.
Ai ngờ vào lúc này, Kế Ngỗi đột nhiên bật người lui về phía sau, mũi đao chắn ngang trước ngực, mặt mày chợt trở nên hung hãn.
Sùng Mại chậm rãi bò dậy, vết nứt trên gương mặt anh ta dần khôi phục lại trong ngọn lửa, thậm chí đến khí đen tràn ra trên người cũng biến mất. Hiện tại trên người anh ta hoàn toàn không có một chút oán khí nào, ánh mắt của anh ta thậm chí trở nên trong suốt như lúc đầu, bên ngoài lớp da nổi lên một tầng ánh sáng mềm mại, có vẻ như là đã biến trở lại thành con người rồi, hoặc có thể nói là càng giống với... Thần hơn.
Trên trán Kế Ngỗi toát ra một tầng mồ hôi, dưới chân hơi lảo đảo, lưng tựa vào kết giới, khóe miệng tràn ra tơ máu.
"Kế Ngỗi!" Phạm Lam nằm sấp trên kết giới kêu to.
"Lão Kế, anh không sao ... Đệt?" Cơ Đan giống như bị bóp cổ, ngọn lửa trên Dung đao của Kế Ngỗi trở nên thoi thóp giống như lúc nào cũng có thể bị dập tắt vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!