Chương 2: Nhẹ Đánh Thức Trái Tim Đang Ngủ Say, Dần Dần Mở Ra Đôi Mắt Của Bạn

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phạm Lam đứng trong tàu điện ngầm, ánh mắt đảo quanh một vòng, cảm thấy có thì không thích hợp cho lắm.

Có rất nhiều người trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, điều đó bình thường.

Tất cả mọi người đều giống chưa tỉnh ngủ, điều này cũng rất bình thường.

Thế nhưng, trên đỉnh đầu mọi người đều có một luồng khí kỳ quái bay lơ lửng, điều này thì không bình thường nữa rồi.

Màu sắc, hình dạng và kết cấu của luồng khí đó không giống nhau.

Ví dụ như trên đỉnh đầu của anh nhân viên văn phòng đang dựa vào cửa sổ ngủ gật thì là màu xám kèm theo chút màu xanh, giống như một đám sương mù. Cô gái trẻ nhìn điện thoại di động người ngây ngô bên cạnh, khí trên đầu là màu hồng, kết cấu giống như cây kẹo bông gòn. Người đàn ông trung niên ngồi phía đối diện Phạm Lam, đang ngồi lướt tiktok, thỉnh thoảng cười lại cười ha ha, khí trên đỉnh đầu ông ta lại giống như cục shit có màu xám tro, hình dạng rất ổn định.

Mà luồng khí trên đỉnh đầu của mọi người đều có không có hình dáng gì đặc biệt, thậm chỉ có vài người chỉ là một làn khói mỏng manh, bay lơ lửng vòng vòng quanh đỉnh đầu.

Đây là những thứ gì? Ảo giác sao?

Phạm Lam chớp chớp mắt, luồng khí kia liền biến mất.

Phạm Lam cảm thấy đây có thể là di chứng của việc được sống lại rồi/

Từ ga Xuân Thủy Hà Tây xuống xe, chính là khu công nghiệp văn hóa mới xây dựng ở Xuân Thành, chính phủ đầu tư, thu hút đầu tư, nhà cao tầng san sát, đều là những ngành công nghiệp mới nổi. Chẳng hạn như thương mại điện tử, trang web truyền thông mới, công ty video ngắn, công ty kinh tế hot trên mạng và như vậy, nhìn thoáng qua, rất có cảm giác khoa học viễn tưởng của thế giới tương lai.

Phạm Lam làm người viết bài tiếp thị cho một công ty APP truyền thông mới, công ty hay còn gọi là "văn phòng", chủ yếu là ở các trang website công cộng viết mấy bài "súp gà" (*), chuyện lạ, tin đồn tình cảm, để tranh thủ lượng theo dõi, văn hóa công nghiệp ở trang công cộng thế này không có một ngàn cũng có tám trăm, đều là thuê một tầng văn phòng, tuyển vài nhân viên là có thể xây dừng được rồi.

(*)súp gà: là mấy bài viết để cổ vũ tinh thần cảm xúc, hay còn gọi là súp gà dành cho tâm ngôn. Tuy nhiều sau này khi mà Internet trở nên phổ biến, người đọc cũng càng ngày càng nhiều, cho nên có những người viết bắt đầu bịa đặt ra đủ điếu cho nên không còn nhiều chất dinh dưỡng trong đó nữa, ở đây có thể hiểu là tin vịt hay tin lá cải...

Mấy năm trước, ngành công nghiệp số phát triển mạnh, quả thực kiếm được một chút tiền, nhưng mấy năm nay có thêm nhiều sự cạnh tranh, nhà nước cũng tăng cường kiểm soát , lợi nhuận càng ngày càng thấp, cạnh tranh càng ngày càng khốc liệt, nếu muốn sống sót trong thị trường này, hoặc là ôm nhau sưởi ấm, tạo thành ma trận WeChat, tập thể xuất kích, chiếm lĩnh thị trường, hoặc là ôm đùi công ty lớn, từ miệng mồm của truyền thông độc quyền đòi chút bã cơm mà ăn.

"Văn phòng" chính là một công ty nhỏ ôm đùi của công ty lớn để sinh tồn, chống lưng đằng sau chính là công ty quảng cáo truyền thông điện ảnh Đằng Tấn đứng thứ nhất nhì trong nước. Trong những năm này, phim ảnh bị đông lạnh, thị trường thắt chặt, áp lực sinh tồn tăng lên từng ngày, phản ánh trên người của một vài nhân viên nhỏ, chính là một câu nói: bình đẳng giữa nam và nữ, tất cả đều là 996, chưa tính thêm giờ tăng ca.

(*)996: Một ngày làm việc từ 9AM đến 9PM, một tuần làm sáu ngày, tức là một ngày làm việc hơn 10 tiếng, còn chưa tính thêm giờ tăng ca.

Phạm Lam đứng ở cửa cao ốc Kim Vận, nhìn đại bộ đội các súc vật giống như lửa đốt mông vội vội vàng vàng đi vào cửa lớn, không khỏi có chút cảm khái. Mười hai tiếng trước, cô cũng từng là một trong số họ, dùng mạng để đổi lấy tiền, nhưng bây giờ cô đã khác rồi, cô là Phạm Lam đã chết một lần, cô là Nữu Hỗ Lộc thị Phạm Lam!

Thời gian gần đến chín giờ, người trước cửa dần dần ít đi. Phạm Lam không vội vàng, căn cứ theo kinh nghiệm của cô, bây giờ là giờ cao điểm buổi sáng của thang máy, cô chỉ cần đợi thêm mười lăm phút nữa là có thể một mình hưởng thụ cảm giác được độc quyền thang máy.

Ánh mặt trời hôm nay vừa đẹp, trong bãi cỏ bồn hoa trước tòa nhà mọc lên một lớp mầm cỏ xanh mướt, cơn gió ấm áp thổi lên gương mặt cô, phảng phất như bàn chải trang điểm mềm mại.

Phạm Lam duỗi thắt lưng, nhàn nhã phơi nắng.

"Xin hỏi, nơi này là cao ốc Kim Vận phải không?" Có người ở phía sau đi tới hỏi.

Phạm Lam quay đầu lại, thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh ta mặc quần cạp chín phân màu cà phê, giày thể thao màu trắng, một chiếc áo len rộng màu đỏ treo trên người, tay áo dài rũ xuống, chỉ lộ ra đầu ngón tay và một chiếc điện thoại di động màu xanh. Tóc anh ta đen đến sáng bóng, tóc mái ngoan ngoãn che trán, hai bên tóc mai uốn cong thành hai dấu ngoặc đơn.

Trừ những thứ đó, Phạm Lam không thấy rõ gì nữa.

Cô không thấy rõ mặt người đàn ông này, phảng phất trên mặt anh phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra vị trí ngũ quan, lại không thấy rõ dáng vẻ cụ thể.

Phạm Lam dụi dụi mắt, phát hiện ngoại trừ gương mặt của người đàn ông này, những thứ khác cô đều có thể thấy rõ.

Người đàn ông nhìn thấy phản ứng của Phạm Lam, tựa hồ có chút bối rối, chọt chọt vài cái trên điện thoại di động, lại giơ điện thoại lên đưa về phía ánh mặt trời chiếu chiếu. "Chẳng lẽ lại đi nhầm đường?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!