Chương 17: Một Mục Tiêu Nho Nhỏ

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả:  Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

***

Phạm Lam chậm rãi bước đi, xung quanh cô là bóng tối vô tận vô biên, cô không nhìn thấy tay mình, không nhìn thấy thân thể mình, cũng không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào, chỉ dựa vào trực giác mà đi. Cô không rõ vì sao phải đi, theo lý mà nói, nếu như ở trong hoàn cảnh yên tĩnh lại tối tăm như vậy, thì cô hẳn là phải nằm xuống ngủ một giấc mới đúng.

Nghĩ như vậy, cô quả nhiên ngừng lại, trong bóng tối, có thứ gì đó vờn quanh mắt cá chân cô, phát ra âm thanh sột sột soạt soạt, giống như vảy cá trơn nhẵn.

Phạm Lam thử dùng chân đá một cái, vật thể dài màu đen nhảy dựng lên, ở trong bóng tối làm nổi lên một chuỗi gợn sóng màu đen... rõ ràng tất cả đều là màu đen, rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng Phạm Lam hết lần này tới lần khác lại có thể nhìn thấy, hoặc có thể nói là cô cảm giác được.

Giữa gợn sóng nổi lên bong bóng màu đen, bong bóng từ từ phình lớn lên, rồi biến dạng, cuối cùng hóa thành một bóng người, giống hệt như mấy bóng đen trong truyện Conan. Nó chậm rãi chuyển động thân thể, hướng về phía Phạm Lam, mở ra khe mắt thật dài.

Ánh mắt trắng sáng như ngọc, trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng tối lúc bấy giờ.

Khóe mắt của nó nứt ra, ánh sáng trong khe mắt nháy mắt kéo dài ra toàn thân, hình thành mạch máu động mạch tĩnh mạch của cơ thể con người, lớp biểu bì màu đen dọc theo ánh sáng nứt ra thành ngàn vạn mảnh vụn, từng mảnh từng mảnh bong tróc, lộ ra trán, lông mày, tóc, cằm, yết hầu...

Hào quang dưới da chợt trở nên chói lòa, tựa như ánh mặt trời chói chang, trước mắt Phạm Lam trở nên trắng xoá, giật mình mở mắt ra, nhìn thấy hai cái lỗ mũi mọc đầy lông mũi.

"Tỉnh rồi, có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?" Chủ nhân của lỗ mũi là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Phạm Lam đảo tròng mắt, nhìn thấy Dung Mộc và Kế Ngỗi đứng phía sau Bác Sĩ, biểu cảm trắng bệch của hai người làm cho Phạm Lam có loại ảo giác cô đã hồn phi phách tán.

"Đây là đâu?" Phạm Lam hỏi.

"Nhịp tim và huyết áp đều bình thường." Bác sĩ nói.

"Cô ấy đột nhiên ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự." Dung Mộc nói.

"Toàn thân lạnh lẽo." Kế Ngỗi nói.

Bác sĩ: "Có thể là con người bị thiếu oxy quá nhiều, hoặc hạ đường huyết." "

Dung Mộc: "Cô ấy là Thần tộc, không thiếu oxy"

Kế Ngỗi: "Cô ấy vào vừa uống nước coca trước sân, không thể hạ đường huyết?"

Phạm Lam : "Này!"

Bác sĩ: "Các dấu hiệu sống và ánh sáng thần quang đều bình thường"

"Đây rốt cuộc là đâu?!" Phạm Lam hét lớn.

"Hét cái gì mà hét, đương nhiên là bệnh viện đó!" Bác Sĩ kêu lên.

"Bệnh viện?" Phạm Lam muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn căn bản không thể dùng sức được, Dung Mộc và Kế Ngỗi đứng bên cẩn thận đỡ cô ngồi xuống, Dung Mộc đệm gối đầu sau người cô, Kế Ngỗi thì rót cho cô một chén nước ấm.

Bài trí trong phòng bệnh không khác gì bệnh viện bình thường, bên giường bày thiết bị giống như máy theo dõi, trên nhãn viết "Máy kiểm tra thần quang/yêu khí", còn có một dòng chữ nhỏ "Khoa cấp cứu bệnh viện trung ương Tam Giới".

Phạm Lam nhớ lại, đây chính là bệnh viện chữa trị cho gia đình Điền Ngạo Nhu.

Phạm Lam lại nhìn về phía vị Bác Sĩ kia, vẻ ngoài hắn nhìn khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc bóng mỡ, trước ngực viết "Bác sĩ chính

- khoa cấp cứu: Lục Phường (Liễu Thụ Yêu)]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!