Sẽ như thế nào khi nơi mà bạn lớn khôn biến thành đống tro tàn ngay trước mắt?
Mùi tanh tưởi sộc lên mũi, lửa và bụi ở khắp mọi nơi, không một ai, không một ai còn sống. Thiên Bình chết lặng, sự chết chóc này còn kinh khủng hơn một những gì anh từng nhìn thấy, trong giây phút đổ dồn những suy nghĩ bất tận, Thiên Bình thảng thốt chỉ tay về phía Cancer và Aquarius
- Là lũ khốn các người gây ra đúng không?
Cancer đăm chiêu nhìn mọi thứ, tay vẫn không ngừng xoa lưng vỗ về Thiên Yết, chỉ có Aquarius phe phẩy không khí trước mũi, còn chẳng thèm nhìn lấy Thiên Bình lấy một lần.
- Bao nhiêu năm sống trên cõi đời như thế, anh có bao giờ thấy có con ma cà rồng nào tàn sát kinh khủng cỡ vậy không? Giết như này thì lấy đâu ra còn thức ăn cho lần sau?
Thiên Bình ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, vậy rốt cuộc do ai gây ra?
- Bọn chúng đến trước một bước rồi!
- Cancer thở dài.
- Ai?
- Thiên Bình hỏi.
- Ophiuchus, hắn chính là kẻ thù chung của tất cả chúng ta... dù sao chúng ta cũng phải tìm mảnh ghép của hai người trước khi hắn có được nó. Thời gian gấp rút, không thể nói rõ, nhưng hãy cẩn thận, bọn chúng sẽ còn lẩn khuất xung quanh đây, chúng sẽ còn kinh khủng hơn ma cà rồng và Sói, hãy cẩn thận!
Cancer đáp lời anh, lúc này đây, thật khó diễn tả được cảm xúc của Cancer, vừa mới thức tỉnh, bọn họ đã lại phải chiến đấu. Có lẽ sức mạnh của Thiên Yết là thứ mà chúng mong muốn có được nhất, nếu mảnh ghép ấy bị lấy đi, bản thân là người không có năng lực, chính Thiên Yết sẽ là người nguy hiểm nhất. Ophiuchus sẽ không dễ dàng để cô ấy đi, đó là lý do khiến Cancer luôn giữ chặt Thiên Yết trong lòng.
Không khí nặng nề bao trùm rất cả, bọn họ đều im lặng, cả Cancer, Aquarius đều nhạy bén, còn Thiên Bình được trời phú cho đôi tai thính nên cũng rất nhanh nhập cuộc. Bọn họ chậm dãi tiến vào sâu bên trong thị trấn, đi qua những vũng máu đã hóa đen, thứ mùi mà Cancer và Aquarius trước đây phải cố gắng tránh né, giờ lại khiến họ cảm thấy kinh tởm. Mặt đất là những thứ chất nhầy mà chỉ cần bước chân qua nó sẽ dính và níu kéo họ lại.
Khung cảnh thật sự khiến người ta phải bịt mũi và giữ một tinh thần thép. Lũ quạ nháo nhác kéo bầy đến thưởng thức bữa ăn, tiếng ruồi vo ve bên tai thật khiến người ta khó chịu. Cancer bế Thiên Yết trên tay, cô lấy tay bịt mũi, nhìn xung quanh, nơi quê hương cô trở thành mồ chôn tập thể. Họ càng tiến sâu hơn, bất chợt một luồng khói đen kéo tới, bao trùm lên tất thẩy khiến cho tầm nhìn của 3 người họ bị giảm xuống, Cancer đặt Thiên Yết xuống, đứng trong vòng trung tâm, 3 người còn lại đối lưng vào nhau để quay tròn và bảo vệ cho cô, họ đứng trong tư thế khom người, sẵn sàng chiến đấu.
Một lực mạnh xé gió lao vút đến chỗ bọn bọ với một sức mạnh cực đại, Cancer không chần chừ, quyết đoán lao lên đối chọi dù không biết đối thủ là ai. Trong trùm khói đen, thứ duy nhất những người còn lại thấy được là thứ ánh sáng đỏ từ cú đấm của Cancer vút trong không khí. Thiên Yết không nhìn thấy anh đâu, lòng có chút bất an. Cancer đấm trúng một vật thể nào đó, sức mạnh từ nắm đấm khiến cả hai bật ngược về sau, cùng lúc ấy, trùm khói đen cũng bị dạt sang hai bên.
Aquarius nhanh nhạy, cô dùng tốc độ lao lên để đỡ Cancer về. Sức mạnh khiến Cancer lê chân dài trên mặt đất, dù có Aquarius đỡ nhưng cả hai người họ cũng phải khó khăn mới đứng vững được. Ngay khi mọi thứ quang đãng một chút, Thiên Yết và Thiên Bình mới nhìn rõ, Cancer đứng nhưng toàn thân run rẩy, nhất là đôi tay, chắc chắn đối thủ phải mạnh mẽ lắm mới khiến anh tốn sức như vậy. Lúc này, Cancer bật ra một ngụm máu, anh ôm lấy tấm ngực của mình, vừa lấy lại mảnh ghép nhưng cơ thể phàm trần này của anh vẫn đang thích ứng với nó. Cố chấp vận ra một lực mạnh đã khiến anh bị quá tải.
Tiếng cười vang vọng, giọng điệu bệnh hoạn không lẫn vào đâu được.
- Ahaaahahahahah.... Lâu rồi không gặp anh bạn...... Thấy món quà mới của tôi dành tặng cậu như thế nào?
Tiếng hừ rên rỉ của thứ sức mạnh kia cũng xuất hiện, chính là Mike, một con quái vật không còn cảm xúc. Bởi sự hận thù lúc chết quá lớn, chỉ cần thấy Cancer, nó đã muốn nhào lên như một con thú dữ.
- Hừ
- Cancer cười khẩy
- rất vừa tay.
Từ nơi khuất bóng, Ophiuchus bước ra, với điệu bộ hả hê nhìn Cancer, rồi hắn quét ánh mắt nhìn những người còn lại và dừng lại ở chỗ Thiên Yết, cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống.
- Ồ... Sco...
- Hắn đưa tay hoan nghênh cô, nhưng Cancer nhanh chóng đưa cô về phía sau khiến hắn ngứa mắt.
- Aish, bực mình thật đấy, ta chỉ muốn chào tình yêu của ta thôi mà !
Hắn chép miệng, dù là lúc nào, trước mặt người hắn yêu cũng xuất hiện một con kỳ đà đáng ghét như Cancer.
Thiên Yết nhíu mày, cô lủi sâu hơn phía sau lưng Cancer, tên điên kia trông thật đáng sợ, còn Thiên Bình, chứng kiến thứ còn đáng sợ hơn cả lũ quỷ hút máu, giờ anh mới tin những điều Cancer nói là thật. Bên tai Thiên Bình bất chợt có thứ gì đó lầm rầm khiến anh có chút mất cảnh giác, anh cau mày nghe nhưng không thể biết nó từ đâu, như một tiếng gọi thôi thúc anh mau tìm đến nó.
- Em có nghe thấy gì không?
- Thiên Bình hỏi Thiên Yết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!