Chương 22: Cảm Giác Khác Lạ

- Em còn định giận dỗi anh đến khi nào?

Không một tiếng đáp trả, từ sáng giờ Thiên Bình đã cố nói chuyện với Thiên Yết nhưng không nhận được tín hiệu nào từ cô, phòng Thiên Yết luôn trong trạng thái khóa trái. Có lẽ con bé vẫn đang giận anh, Thiên Bình chỉ có thể để đĩa đồ ăn bên ngoài cửa phòng mong cô có thể dùng đến.

Anh bước ra ngoài, lững thững đi trên những con đường rêu phủ đen kịt, sự mệt mỏi ghì chặt đôi vai khiến Thiên Bình như muốn khụy xuống, anh không chắc việc mình làm có đúng hay không? 

- A, cậu Thiên Bình đấy à?

Giọng nói của một người phụ nữ trẻ cất lên, chạc chỉ ngoài 30 là cùng, Thiên Bình ngước lên nhìn.

- Chị Lin ạ? 

Lin mỉm cười.

- Ừm, cậu đi đâu đấy? Tôi cũng mới gặp Thiên Yết hồi sáng, con bé càng lớn càng xinh đáo để!

Thiên Bình nhíu mày, Thiên Yết vẫn chốt cửa trong nhà, chị Lin làm cách nào lại có thể gặp con bé?

- Chị gặp Thiên yết ở đâu vậy?

- Hướng ra con suối đó, con bé kêu hái nấm về để làm bữa trưa!

Nhận ra có điều gì đó bất ổn, Thiên Bình ngay lập tức chào chị Lin rồi tức tốc chạy về nhà, anh mong linh cảm của anh là sai, bởi nếu Thiên Yết bỏ đi thì dựa vào con bé, có thể tồn tại ở đâu cơ chứ?

- Thiên Yết, Thiên Yết, em mở cửa cho anh.

Thiên Bình vừa đạp cửa, vừa thúc giục em gái mình, vẫn không có lời hồi đáp, anh hết kiên nhẫn đá văng cánh cửa.

Quả nhiên không có Thiên Yết ở đây.

Tiếng thác nước chảy đều, màn đêm rủ xuống bao phủ lên mọi thứ, đôi khi nghe được tiếng quạ kêu, bên trong căn nhà cheo leo cạnh con thác, vẫn thắp rất nhiều nến và cả một chiếc lò sưởi.

- Con người này không thể ở lại đây được!

- Bảo Bình, anh không muốn cãi nhau lúc này. 

Cự Giải mắt vẫn dán chặt vào Thiên Yết, con bé bất tỉnh và chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

- Vì điều gì? Vì con người này sao?

- Bảo Bình có chút gợn sóng trong lòng, biểu hiện sự bất bình, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

- Con bé vẫn chưa tỉnh, em không thấy sao? 

- Vậy hãy chờ đến khi nó tỉnh dậy, để một người bình thường ở đây, giống như là miếng thịt ngon trước mồm em vậy, em cũng không chấp nhận chuyện đó.

Cự Giải thở hắt ra một hơi, anh có vẻ bực.

- Nhưng đây là nhà của anh, Bảo Bình ạ, anh có quyền giữ ai, em không thể cản được.

Đôi đồng tử có chút rung động, đúng, đây không phải nhà cô, cớ gì Bảo Bình có quyền đuổi người khác, cô cũng là người ở nhờ mà? Nhưng cô không thích cô gái đang nằm trên giường kia, lý do là gì? 

Chiều nay Cự Giải đã bỏ cô lại và lập tức đi tìm cô gái kia, rồi cô cũng tận mắt chứng kiến anh bế cô ta trong lòng mình, khi trên người cô ta vẫn còn dính đầy máu. Cô thấy rõ được ánh mắt lo lắng của anh. 

Cô cảm thấy không an toàn, dù Thiên Yết chỉ là một người phàm bình thường, còn chẳng thể làm tổn thương đến móng tay cô, nhưng sự xuất hiện của cô ta khiến cô khó thở. Cô không muốn mất Cự Giải. Bảo Bình đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại, Cự Giải thở dài, anh chưa từng thấy Bảo Bình hành xử khó hiểu như vậy. 

Thiên Yết vẫn miên man, không biết có phải nỗi lo sợ đã đi sâu vào trong tâm trí không mà ngay cả trong mơ, Thiên Yết cũng cảm thấy nó quá chân thực.

Có quá nhiều người chết, máu và mùi tanh vương trên người cô và tất cả mọi thứ xung quanh, lửa và tiếng la hét thảm thiết. Tất cả như một bữa tiệc chết chóc được bày ra để dâng lên mồm ác quỷ. Trong án mây đen đặc, một bóng đen lao tới và kéo cô theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!