Trước khi ra nước ngoài, tôi đã mang tro cốt của mẹ đi.
Bà ấy sợ lạnh nên tôi đã chôn cất bà ấy ở một nơi ấm áp.
Cuộc sống ở nước ngoài rất yên bình.
Không ai biết tôi, tôi cũng không muốn quen biết thêm ai nữa.
Nhưng với gương mặt này, mỗi lần ra ngoài, luôn có Alpha đến bắt chuyện với tôi.
Họ tưởng tôi là Omega.
Sau khi phát hiện tôi là Alpha, một số người còn hứng thú hơn.
Tôi bị làm phiền đến không chịu nổi.
Lúc rảnh rỗi, tôi sẽ làm một ít trang sức in 3D rồi đốt cho Lý Thục.
Bà ấy là người thích làm đẹp và ưa hư vinh. Dù bà ấy xuống dưới đó rồi, tôi cũng không thể để bà ấy sống nghèo nàn được.
Tôi sống ở phố Nam Tân một thời gian.
Thỉnh thoảng, Lục Hủ Nam sẽ đến Ý họp và bàn chuyện làm ăn. Lúc đó anh ấy sẽ đến ăn cơm với tôi.
Anh ấy sẽ giống như một con robot báo cáo tình hình mới nhất cho tôi, cũng nói cho tôi con số lợi nhuận của năm nay.
Tôi lắng nghe mà tê dại cả người.
Tôi vốn chỉ muốn hóng chuyện xem, hôm nay, tại sao cà vạt của anh ấy lại bị lệch.
Không đợi tôi mở lời, anh ấy đã nghe một cuộc điện thoại.
Lần đầu tiên, trên mặt Lục Hủ Nam lộ ra vẻ tức giận.
Anh ấy tạm biệt tôi rồi vội vã rời đi.
Tôi nghĩ, sau này có lẽ sẽ có kịch hay để xem rồi.
Bỗng một ngày, căn nhà đối diện tôi được người ta cho thuê.
Lúc sửa chữa, tiếng động lốp bốp rất ồn ào.
Cách một con phố, tôi bực bội mở cửa sổ ra.
Người đối diện đang bày biện đám hoa cỏ mới mua.
Tôi nhìn thấy người đó thì sững sờ.
Trên mặt Bùi Tịch Thanh nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.
Anh ta vừa giơ tay chào tôi.
Tôi đã mặt không cảm xúc đóng cửa sổ lại.
Tên khốn này, vậy mà cũng tìm được đến đây?
Buổi tối, khi tôi xuống lầu ăn cơm, Bùi Tịch Thanh cố tình ngồi xuống đối diện tôi.
Có thể thấy, vết thương ở chân anh ta vẫn chưa lành hẳn, khi anh ta đi lại có hơi khập khiễng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!