Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện rất nồng.
Ngay cả trong mơ tôi cũng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, lúc tôi mở mắt ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm mắt tôi đau rát.
Tôi mất một lúc để lấy lại tinh thần, lúc này, tôi mới nhớ ra chuyện đã xảy ra trước đó.
Lục Hủ Nam đến gần, rót cho tôi một cốc nước.
"Em đừng ngồi dậy vội, y tá nói em cần tĩnh dưỡng."
Tại sao?
Tôi ngẩn ra một chút rồi theo phản xạ đưa tay sờ bụng.
Cảm giác hơi nhô lên đã biến mất.
Bụng dưới phẳng lì, như thể có thứ gì đó đã biến mất.
"Đứa bé... Đứa bé mất rồi sao?"
Lục Hủ Nam gật đầu, anh ấy không biết nói giảm nói tránh nên trực tiếp thuật lại lời của bác sĩ một cách thẳng thắn.
"Bác sĩ nói cơ thể Alpha không thích hợp để mang thai, đứa bé này vốn dĩ cũng rất khó giữ, lúc phẫu thuật, em đã suýt chết. Bây giờ, khó khăn lắm em mới tỉnh lại được, phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
Tôi lặng lẽ lắng nghe mà trong lòng lại có chút buồn bã.
Mặc dù tôi chưa từng mong đợi đứa bé này, nhưng khi nó thật sự biến mất, trong tim tôi lại có cảm giác trống rỗng và mất mát.
"Lục Hủ Nam, mẹ tôi đâu? Bà ấy sao rồi?"
...
Anh ấy im lặng một lát.
Tim tôi nhảy thót lên. Tôi nắm lấy tay anh ấy.
"Mẹ tôi sao rồi? Có phải người nhà họ Bùi đã hành hạ bà ấy không? Xin anh giúp tôi cứu bà ấy ra. Làm ơn đi mà, tôi có thể không cần cổ phần công ty của anh nữa."
Yết hầu Lục Hủ Nam chuyển động, anh ấy vốn không biết nói dối.
"Giang Kiều, dì ấy... Đã qua đời vào hôm trước rồi."
"Thi thể là do cảnh sát tuần tra phát hiện. Bà ấy vốn bị nhốt trong nhà kho của nhà họ Bùi. Bà ấy biết nhà họ Bùi muốn dùng mình để uy h.i.ế. p hai người, thế là bà ấy đã trốn ra ngoài vào đêm khuya.
Bà ấy mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu nhưng không may lại gặp phải cướp trong ngõ hẻm, rồi sau đó..."
Tôi ngẩn người lắng nghe, nước mắt rơi xuống lúc nào cũng không hay.
Lý Thục, người phụ nữ ngu ngốc đó, trước đây không phải bà ấy không coi tôi ra gì sao? Tại sao bà ấy lại phải liều mạng bỏ chạy làm gì?
Chạy thì thôi đi, tại sao còn phải mang theo đống châu báu đó?
Tiền còn quan trọng hơn mạng của bà ấy sao?
Chỉ sau một đêm, tôi chỉ còn lại một mình.
"Mất cả rồi, chẳng còn gì cả..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!