Bùi Tịch Thanh nhốt tôi trong biệt thự một tháng.
Nơi này có vệ sĩ canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Mỗi tối, anh ta đều đến phòng và ngủ cùng tôi.
Tôi mắng anh ta, anh ta lại đi ngủ trên sàn.
Dường như Bùi Tịch Thanh đã quen ngủ bên cạnh tôi.
Lúc tôi ngủ say, tay tôi sẽ đặt bên mép giường.
Anh ta sẽ cẩn thận từng li từng tí móc lấy ngón tay tôi.
Khi Bùi Tịch Thanh còn đang chìm đắm trong ảo tưởng sẽ bù đắp lại cho tôi thì nhà họ Bùi gọi điện tới.
Anh ta đang tắm, điện thoại là tôi nghe.
Bên kia truyền đến giọng nói của bác cả nhà họ Bùi. Ông ta nói nếu Bùi Tịch Thanh còn không về nhà, họ sẽ ném mẹ tôi, Lý Thục, xuống biển.
Tuy tâm địa Lý Thục bất chính nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ấy chưa từng hà khắc với tôi.
Tôi chỉ còn lại bà ấy là người thân duy nhất.
Tôi vội vã thúc giục Bùi Tịch Thanh về nhà.
Anh ta vừa tắm xong đã vội vàng thay quần áo.
"Em đừng gấp, anh qua đó ngay đây."
Anh ta an ủi tôi, bảo tôi đừng quá kích động.
Nhưng tôi không thể bình tĩnh nổi.
Người nhà họ Bùi, ai nấy đều lòng dạ khó lường, nếu họ muốn làm gì mẹ tôi, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tôi muốn đi cùng Bùi Tịch Thanh, đưa mẹ tôi ra ngoài.
Bùi Tịch Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý đưa tôi đi cùng.
Trước khi đi, anh ta dặn đi dặn lại, bảo tôi đừng làm chuyện gì quá khích, sức khỏe quan trọng hơn.
Chín giờ tối, anh ta lái chiếc Bentley màu đen đưa tôi về nhà cũ.
Suốt dọc đường, tôi liên tục gọi điện cho Lý Thục. Tôi muốn xác nhận tình hình của bà ấy.
Bà ấy mãi không nghe máy.
Trong lòng tôi thấp thỏm không yên.
Khi xe đi qua một ngã tư, một chiếc xe van không có biển số đột ngột lao ra.
Bùi Tịch Thanh không kịp tránh nên đã đ.â. m thẳng vào chiếc xe đó.
Một tiếng va chạm dữ dội vang lên.
Trước mắt tôi trời đất quay cuồng.
Đến khi tôi kịp phản ứng lại, xe đã lật ngửa trên mặt đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!