Chương 17: (Vô Đề)

Tôi ở lại biệt thự một tuần.

Mỗi ngày ăn nhiều, ngủ nhiều.

Cuộc sống khá là tự do.

Nhưng nửa đêm tỉnh giấc, theo thói quen, tôi luôn nhìn sang bên cạnh.

Sau khi ý thức được mình đã rời khỏi hòn đảo, trong lòng tôi lại có chút mất mát.

Tối hôm đó, tôi có hơi mất ngủ.

Cửa ban công lại quên đóng.

Một cơn gió thổi tới, mang theo mùi hương tuyết tùng thoang thoảng.

Tôi vừa định mở mắt ra, lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trong không khí.

Giây tiếp theo, tôi đã ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại, tôi vẫn đang ở trong biệt thự.

Nhưng đây không phải là căn biệt thự lưng chừng núi Lục Hủ Nam đã đưa cho tôi, mà là một căn biệt thự hai tầng ven biển ở ngoại ô.

Tôi kinh ngạc mà ngồi dậy, ngắm nhìn xung quanh.

Mùi tin tức tố quen thuộc trong phòng khiến tôi cảm thấy phản cảm.

Chạy xuống lầu, từ phòng bếp truyền đến một mùi thơm.

Bùi Tịch Thanh bưng một nồi canh gà đi ra.

Anh ta nở một nụ cười dịu dàng với tôi, như thể chúng tôi chưa từng cãi vã.

"Em tỉnh rồi à? Lại đây ăn cơm đi."

Tôi nhìn nồi canh gà trên bàn ăn.

Nồi canh này giống hệt nồi canh mà Bùi Cẩu đã làm trước đây.

Tôi quan sát xung quanh một lượt.

Trong biệt thự lắp đầy camera giám sát, bên ngoài còn có vệ sĩ mặc đồ đen đứng gác.

Trốn thì không trốn thoát được rồi.

Chi bằng cứ lấp đầy bụng trước đã.

Tôi ngồi xuống, húp một ngụm canh.

Ngạc nhiên trước thái độ thuận theo của tôi, hai mắt Bùi Tịch Thanh sáng lên, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi.

Ngon không?

Dở tệ.

Dở tệ y như tài nấu ăn trước đây của anh ta.

Cũng chỉ miễn cưỡng uống được mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!