Tôi hiểu, giấc mơ nào rồi cũng đến lúc phải tỉnh giấc.
Chỉ là hơi không nỡ.
Bùi Tịch Thanh không cho tôi đi. Anh ta nhất quyết chặn tôi ở cửa.
"Sao? Anh không phải tên ngốc kia, nên em không muốn ở cùng anh nữa à?"
"Chứ sao nữa, anh đã làm gì, anh không rõ sao?"
Bùi Tịch Thanh mím môi. Anh ta rất biết điều tránh né chủ đề này.
"Muộn rồi, em nghỉ ngơi trước đi."
"Anh ở đây, tôi không ngủ được."
Tôi không muốn ở cùng phòng với anh ta.
Bùi Tịch Thanh cắn răng:
"Anh có thể ngủ dưới đất, nhưng em không được sang nhà bên cạnh."
Nói xong, anh ta nằm xuống chiếu dưới đất.
Bùi Tịch Thanh kiêu ngạo, lần đầu tiên cúi đầu trước tôi.
Chúng tôi ngủ chung một phòng, nhưng dường như cách nhau rất xa.
Cả một đêm, tôi và anh ta đều không ngủ ngon.
Sau khi trời sáng, chúng tôi lại quay về mối quan hệ mà trước đây chúng tôi không muốn đối mặt.....
Ngày hôm sau, tôi tìm Sở Ngôn để mượn điện thoại.
Tôi muốn gọi người nhà họ Bùi đến để đưa Bùi Tịch Thanh đi.
Nhưng anh ta không chịu. Anh ta giật lấy điện thoại rồi tranh cãi với tôi.
"Anh không đi, anh ở đây với em. Em không muốn quay về nhà họ Bùi, anh cũng không muốn."
"Đó là chuyện của anh. Anh theo tôi, chỉ làm liên lụy tôi thôi."
Tôi giật lại điện thoại, bấm một dãy số.
Tôi không nhớ số của nhà họ Bùi.
Tôi chỉ nhớ số của Lục Hủ Nam.
Lục Hủ Nam là con riêng của một thương gia giàu có ở Bắc Kinh.
Tính cách anh ấy lạnh lùng và cô độc. Lúc cậu ta bị bắt nạt, tôi đã cứu cậu ta.
Thế là anh ấy nợ tôi một ân tình. Do đó, cậu ta đã hứa với tôi rằng, sau này anh ấy sẽ giúp tôi bất cứ việc gì.
Điện thoại vừa kết nối, giọng Lục Hủ Nam truyền đến.
Sắc mặt Bùi Tịch Thanh rất khó coi. Anh ta thẳng tay cúp điện thoại, không cho tôi gọi lại nữa.
Tôi nhìn anh ta đầy tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!