Chương 8: Tỏ tình thất bại

Giới thiệu xong, Quan Thiên Nguyên nhiệt tình vỗ vai Ivan, đưa mắt nhìn phía sau anh, hỏi: "Sao chỉ có một mình cháu vậy?"

"Bởi vì quá gấp… cháu sợ lại tới muộn một lần nữa…" Khi trả lời, Ivan cố tình nháy mắt với cô, mỉm cười đầy vẻ ám muội. "Cho nên cháu từ công ty tới thẳng đây. Cháu vừa gọi điện, bố mẹ cháu cũng sắp đến rồi ạ!"

"Ivan… Âu Dương Y Phàm?!" Tư duy hằng ngày vốn khá nhanh nhạy của Tiểu Úc đột nhiên bãi công, chỉ nhớ được duy nhất cái câu nói đó của Lăng Lăng: "Anh ta từng có bao nhiêu người phụ nữ, dùng CPU dual

-core cũng không thống kê hết được đâu… Đánh giá một nữ minh tinh có nổi tiếng hay không, đẹp hay không chỉ cần xem cô ta có scandal nào với anh ta hay không!

Người phụ nữ nào mà yêu anh ta thì thật sống không bằng chết…"

Ivan chìa tay về phía cô, mỉm cười ranh mãnh. "Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo, vị hôn thê đáng yêu của anh…"

Vị hôn thê?! Cô tức tới mức nghẹn họng.

Trong giây lát, hàng loạt ký ức trong cái đầu đang bãi công của cô trỗi dậy.

Lần đầu tiên gặp mặt, khi nghe thấy tên cô, anh ta đã mỉm cười vẻ vô cùng hứng thú.

Lần thứ hai gặp mặt, cô đã ra sức giễu cợt, thậm chí còn chửi bới anh ta, anh ta chỉ cười, đưa cho cô cốc nước, để cô ngọt giọng.

Mỗi tối anh ta gọi điện cho cô, lặng lẽ bước vào trái tim cô. Lăng Lăng đã từng nó anh ta là cao thủ tình trường, vậy mà cô không tin.

Anh là là Âu Dương Y Phàm, chẳng trách…

Chẳng trách khi cô nói Âu Dương Y Phàm là vị hôn phu của cô, anh ta lại tỏ ra thản nhiên đến vậy, thì ra anh ta đã sớm biết cô chỉ nói dối.

Chẳng trách mới quen cô được một ngày, anh ta đã tới theo đuổi, tán tỉnh cô, thì ra là theo lệnh của bố mẹ.

Thì ra từ trước đến nay anh ta đều lừa dối cô!

Ngọn lửa phẫn nộ rừng rực cháy trong huyết quản của cô, càng lúc càng mãnh liệt, cô không chút do dự cầm cốc trà vừa uống ban nãy lên, đập thẳng vào gương mặt đang mỉm cười khả ố đó.

Chiếc cốc vỡ vụn trong tay cô.

Cô dường như nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bố mẹ: "Tiểu Úc!"

Cô dường như nhìn thấy sự sửng sốt của bố mẹ Âu Dương Y Phàm ở ngoài cửa.

Cô dường như nhìn thấy những giọt máu đang chầm chậm chảy xuống từ trán anh ta.

Tất cả đều mơ hồ như một cơn ác mộng. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, phải thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này. Không nghĩ gì nữa, cô xách váy lao ra khỏi phòng, khi đi đang qua Âu Dương Y Phàm, những giọt nước mắt vội vã rơi.

"Tiểu Úc!" Âu Dương Y Phàm đuổi theo tới hành lang, nắm chặt cánh tay cô, dùng hết sức đẩy người cô vào sát tường. "Em nghe anh giải thích đã!"

"Anh không cần phải giải thích, tôi hiểu cả rồi!" Cô nhấn mạnh từng từ:

"Anh Âu Dương! Về sự hiểu lầm của lần gặp mặt đầu tiên giữa hai chúng ta, tôi rất lấy làm tiếc, xin lỗi anh vì những lời tôi từng nói khiến anh bị tổn thương! Anh đại lượng bao dung, xin đừng cố chấp!"

"Đó chỉ là hiểu lầm, anh đã quên từ lâu rồi!"

"Vậy anh còn bám theo tôi làm gì? Ồ, tôi hiểu rồi, giờ tôi đã biết anh là cao thủ tình trường, xin bái phục! Anh có thể buông tha cho tôi được chưa?"

"Em!..." Âu Dương Y Phàm hít một hơi, cố gắng giải thích: "Anh không giận gì em cả, anh thực lòng thích em."

Lưng cô chạm vào bức tường lạnh giá cứng ngắc, rất đau, nhưng chỗ đau nhất không phải ở đó. Tiểu Úc cố gắng mấy lần mới cất giọng khàn khàn nói: "Sau khi anh tính được chính xác mình từng có bao nhiêu phụ nữ, hãy nói với tôi từ "thực lòng"."

"Em và bọn họ không giống nhau!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!