Trăng đêm nay vẫn lặng lẽ như bao đêm khác, tiếng chuông gió bên cửa sổ vẫn thánh thót ngân nga như mọi ngày, cà phê vẫn tỏa hương nồng đượm.
Nhưng Tiểu Úc nửa nằm nửa ngồi trên giường, ôm cuốn tiểu thuyết ngôn tình đã hơn một giờ đồng hồ rồi mà chưa hề lật sang trang mới, đầu óc không ngừng vương vấn câu nói đó: "lạc trong dòng sông tình ái".
Lăng Lăng nhìn thời gian hiển thị trên máy tính rồi lại đưa mắt nhìn cốc cà phê đã nguội ngắt mà chưa uống ngụm nào. "Hụt hẫng hả?"
Tiểu Úc từ từ định thần trở lại, lần thứ n cô nhìn đồng hồ trong buổi tối nay rồi, đã hơn mười hai giờ, Ivan vẫn không gọi điện. Kể từ sau khi cô nói rõ mọi chuyện với anh ta, "Hung thần đêm khuya" không còn thấy xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô lúc mười một giờ đêm nữa. Tiểu Úc nhìn điện thoại, trong lòng bức bối như thể cái tên ngớ ngẩn đó đã nợ cô thứ gì đó không trả vậy.
"Làm gì có chuyện đó! Cuối cùng không có ai làm phiền tớ nữa cả."
"Muốn gọi thì hãy gọi đi, sao phải tự làm khó mình chứ?"
Trước ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của Lăng Lăng, cô không thể lẩn tránh được nữa, đành vứt bỏ mọi lời nói dối vô vị, thản nhiên nói: "Lăng Lăng, tớ phát hiện càng ngày tớ càng quan tâm đến anh ta rồi."
"Động lòng rồi?!" Lăng Lăng lắc đầu, thở dài. "Tớ đã nói từ trước rồi, anh ta theo đuổi phụ nữ rất có bài bản, giờ cậu tin rồi chứ?"
"Tin rồi."
Tiểu Úc cầm di động, mở ra, gập lại, lại mở ra, cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi, bấm điện thoại gọi cho Ivan.
"Vừa mới đây đã nhớ anh rồi à?" Vẫn là giọng điệu bất cần đời như vậy nhưng giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi.
"Thôi đi, tôi chỉ muốn xác định xem anh đã chết hay chưa thôi!"
"Anh làm sao chết được, nhưng… Quân Dật hiện đang được theo dõi trong phòng ICU, vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm…"
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Khuyên anh ta đi làm phẫu thuật từ lâu rồi mà anh ta không chịu nghe."
"Anh ấy sẽ không sao đâu, có người bạn như anh, anh ấy làm sao nỡ…"
Cô vẫn chưa nói hết câu, nghe thấy từ đầu máy bên kia điện thoại, Ivan lo lắng hỏi: "Bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi!"
Sau đó, anh vội vã nói với cô: "Mai anh sẽ gọi lại cho em."
Điện thoại liền vang lên tiếng "tút…tút".
Không gọi còn tốt, gọi xong, cô thấy lòng trống rỗng, chơi vơi không biết tựa vào đâu!
…
Sáng hôm sau có một chuyên gia nước ngoài tới giảng bài. Đang học, chiếc điện thoại Tiểu Úc cầm trong tay bắt đầu rung, theo phản xạ, cô lập tức mở lòng bàn tay, vừa nhìn thấy dòng chữ "Hung thần đêm khuya" nhấp nháy trên màn hình, cô vội vã nhấn nút nghe, vừa bước ra khỏi phòng học vừa hạ thấp giọng hỏi: "Bạn anh thế nào rồi?"
"Cuối cùng cũng giữ được tính mạng rồi, dạ dày bị cắt hai phần ba… vừa mới tỉnh lại." Giọng nói của anh ta còn mệt mỏi hơn cả tối qua.
"Anh không sao chứ?"
"Có rảnh không?..." Anh ta dừng lại một chút rồi nói khẽ: "Anh rất muốn gặp em!"
"Được thôi, gặp ở đâu?"
"Em cứ đợi anh ở cổng chính, anh sẽ tới ngay!"
Tiểu Úc đứng đợi ở cổng chính đúng một tiếng đồng hồ, chiếc Porsche xấu kinh người đó mới dừng lại bên cạnh cô.
Mấy ngày không gặp, Ivan đã gầy rộc hẳn đi, gương mặt tiều tụy khiến cô động lòng trắc ẩn. "Gần trường chúng tôi có một nhà hàng Hồng Kông khá ngon, lúc này ở đó chắc rất yên tĩnh."
"Cảm ơn! Em thêm đôi cánh nữa là sẽ thành thiên thần đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!