Chương 29: Cậu Là Của Tôi

Tui viết NTR hay bị chùn tay lém nhưng thấy mng thích nên quất nữa nè~

__________________________

5 giờ 30 chiều, Hà Hiên Quang về đến phòng mình liền ném cặp sang một bên rồi nhảy lên giường nằm.

"Gọi tui qua làm gì?" Chàng trai mang kính bước tới, dù đã tan học nhưng đồng phục trên người chỉnh tề thẳng thớm hoàn toàn đối lập với cậu bạn mình.

"Aran, giúp tui với, làm ơn."

"Lại nữa à?" Aran nhíu mày, nhìn Quang thành khẩn chắp tay mặt tỏ vẻ đầy đau khổ.

Quang và Aran vốn là bạn từ nhỏ vì nhà ở cạnh nhau, tính cách cả hai trái ngược hoàn toàn nhưng vẫn giúp đỡ lẫn nhau về mọi thứ. Quang đang trong mối quan hệ tình cảm cùng bạn cùng lớp là Dương nhưng có đôi khi vẫn ham đi tiệc tùng say xỉn và ngủ với một đống người. Mỗi lần như vậy Aran đều bị nhờ đưa Dương đi thư viện hay đi đâu đó để đánh lạc hướng.

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, thậm chí chuyện còn tệ hơn khi Quang nhận ra người mà mình lỡ vui vẻ cùng hôm trước lại là... em họ thân thiết của người yêu mình.

"Dương giận dữ rồi né tui hôm qua tới giờ nè. Tui quyết định là không có chơi bời nữa, ông thì uy tín nên ông đỡ lời giúp tui đi. Lời ông nói chắc chắn ẻm nghe đó. Giúp tui nha?!"

1

Hai mắt Quang thâm quầng như gấu trúc bởi một đêm mất ngủ. Cả mắt cũng đỏ long sọc lên, cho thấy cậu thật sự hối lỗi và muốn sửa sai. Aran như thường lệ không biểu cảm gì, cậu chỉ im lặng một chút rồi gật đầu.

"Vậy kế hoạch là tôi rủ Dương sang chỗ tôi học, sau đó khuyên Dương bỏ qua cho ông. Cậu ấy mủi lòng rồi thì tôi đá xi

-nhan cho ông lao sang 'vào việc', đúng không?" Aran dùng tông giọng học sinh giỏi trả bài để nhắc lại chiến lược của bạn mình.

"Exactly! Chính là như vậy! Cố lên! Tụi tui làm lành rồi tui sẽ kiếm cho ông liền một em để ông còn biết mùi đời hà hà hà!"

Nhận được sự cổ vũ của Quang, Aran bước ra khỏi phòng nhưng chốc sau lại trở về, cậu ném cho Quang một chai nước ngọt. Quang có thể thề rằng đây là khoảnh khắc hiếm hoi được thấy Aran cười, dù là cười nhẹ.

"Tôi cũng mong mọi chuyện đều theo đúng dự định."

Quang mở nắp tu liền một hơi đến nửa chai, cậu ngồi sau cửa sổ phòng mình trông về cửa sổ nhà bên để theo dõi tình hình. Aran nhắn tin bảo Dương đang trên đường đến, Quang nhìn màn hình điện thoại mà mắt cứ díu lại, cuối cùng không chống cự được cơn buồn ngủ mà ngã xuống giường ngáy khò khò..........

"Cậu muốn nói gì? Bảo là chơi thân từ nhỏ mà những gì hắn ta làm cậu lại không biết sao? Có phải hai người toa rập với nhau lừa tôi không?" Dương như sắp khóc tới nơi. Những gì nghẹn ứ trong lòng suốt mấy ngày qua đều đem ra nói hết. "Tôi biết mình là khúc gỗ, không có làm hắn thỏa mãn nên hắn phải đi tìm người khác. Nhưng tại sao lại lừa dối tôi? Chẳng thà nói một lời chia tay đi..."

"Dương.."

Aran ôm chầm lấy Dương, vòng tay rộng rãi và ấm áp bao bọc lấy cả người vỗ về.

"Mình sẽ cho cậu biết sự thật." Aran chầm chậm xoay người kéo vạt áo lên, để lộ vết bầm mờ trên lưng dưới. "Thời gian qua mình là một kẻ hèn nhát, vì sợ bị đánh nên nghe theo lời của Quang. Nhưng trong khoảng thời gian qua, mình nhận ra rằng mình thích cậu, mình không thể tiếp tục làm theo lệnh của cậu ta nữa!"

3

Dương ngỡ ngàng trước lời thú nhận của Aran vì không ngờ sự thật lại như thế này. Trong tâm trí thoáng có chút bối rối nhưng khi nghĩ lại, Quang vốn ham chơi lười học, cũng thường qua lại với những thành phần ăn chơi cá biệt, đôi lúc còn đi đánh nhau mãi đến khi mình làm dữ đòi chia tay mới bớt lại. Vậy thì không ngạc nhiên lắm khi hắn ta ép buộc Aran làm theo lời mình.

Nghĩ đến đó Dương lại càng thêm căm tức Quang, cậu tự trách bản thân ngu ngốc khi dây vào con người khốn nạn như vậy. Trong phút chốc Dương cảm thấy đồng cảm với Aran vì cả hai đều va phải một kẻ cặn bã, cậu vươn tay ôm lấy Aran an ủi.

"Chúng ta không cần hắn nữa! Kể từ nay hai đứa mình sẽ xem hắn như gián, gặp đâu đập đó!"

Chỉ khi ôm thân mật cậu mới cảm nhận rõ ràng cách biệt chiều cao của hai người. Chân phải nhón một tí cằm mới đặt trên vai Aran được, đôi vớ trơn ma sát dưới nền gạch, lại theo động tác chồm tới của Dương khiến người cậu đổ về người đối diện. Aran thuận theo đà ôm lấy thân thể trước mặt ngã chuẩn xác xuống giường, trên môi xuất hiện một nụ cười thoáng qua mà Dương không kịp thấy.

"Vậy còn việc mình thích cậu thì sao? Liệu chúng ta có thể không?"

Ban nãy giận quá nên lỡ quên mất vụ này, Dương bắt đầu lúng túng tránh né ánh mắt của Aran. "Aran, cái này..." 

Thật ra giờ nhớ lại những lúc ở bên Aran đều bình yên và thoải mái vô cùng. Dù ngày thường con người này không nói nhiều nhưng luôn biết nên nói gì. Hơn nữa... trong những lúc mình gặp chuyện thì Aran mới là người thật sự quan tâm tới vấn đề của mình.

"Thử một lần được không? Nếu không thích mình cũng sẽ không ép cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!