Những ngày cuối năm thời tiết có chút se se lạnh, rất thích hợp để mọi người trong gia đình quây quần bên bữa cơm ấm cúng. Có lẽ lúc này trong khu phố nọ, chỉ có mỗi gia đình nhà họ Phan chìm trong không khí nặng nề và lạnh lẽo.
Người phụ nữ trung niên tỉnh dậy sau khi ngất bởi tin tức khủng khiếp, bà chỉ biết khóc nấc trên vai chồng. Gia đình gia giáo mà bà cố gắng gầy dựng bấy lâu nay sắp phải mang tiếng nhơ nhuốc chỉ vì ai đời anh trai lại đi giật vợ chưa cưới của em trai mình.
"Mày có còn là con người không? Sao mày lại có thể làm vậy với em của mình hả?" Ông Văn giận đến mặt đỏ bừng, nếu không phải vì đang vướng bà vợ thì ông đã chồm tới mà cho đứa con trai cả của mình một bạt tai.
Gia Khiêm trông sang cái nhìn đầy căm phẫn của Gia Bảo và ba mình, trái ngược với cảm xúc giận dữ của mọi người, hắn thế mà lại vô cùng bình tĩnh như thể đây chỉ là lần về thăm nhà như mọi lần.
"Con xin lỗi vì đã không nói với ba mẹ. Tuy nhiên, giữa em Ánh và Bảo cho đến nay vẫn chỉ là lời nói suông của người lớn nên hai đứa con chẳng có lỗi gì khi tới với nhau cả. Ba mẹ cũng đừng lo lắng, tự con sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa để nhà mình không phải xấu hổ với họ hàng và gia đình em ấy."
Như không muốn để mọi người nói thêm điều gì, hắn đứng dậy thu dọn lấy đồ của mình rồi xin phép ra về.
"Anh hai, có phải là anh muốn trả đũa hay không? Là lỗi em nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, anh có cần thù dai tới vậy không?" Gia Bảo bức xúc lên tiếng.
Cánh cửa cứ thế đóng lại.
Từ nhà ba mẹ đến nhà riêng của hắn chỉ mất hai mươi phút đi xe, nhưng không rõ vì sao hôm nay cảm giác con đường như dài đằng đẵng. Gia Khiêm mãi lạc trong suy nghĩ, những ký ức tuổi thơ lại tràn về.
Lúc mấy tuổi đầu, hắn đã bị quở trách rằng mệnh khắc khiến gia đình làm ăn lụn bại đến nỗi phải bán nhà. Rồi đến khi Gia Bảo ra đời, hai ông bà bỗng dưng trúng số được một khoản tiền để gầy dựng lại sự nghiệp. Kể từ đó, hắn dần nhận ra dù bản thân có cố gắng thế nào đi nữa thì trong mắt ba mẹ vẫn sẽ chỉ có em trai mình.
Từ nhỏ Gia Bảo đã rất thích tranh đồ của anh hai. Từ một hộp sữa, một quyển truyện hay phần thưởng từ cuộc thi giải đố, Gia Khiêm đều nhường cho em. Cứ tưởng là khi lớn lên, những chuyện trong quá khứ sẽ trở thành nhỏ nhặt không đáng nói. Không ngờ rằng chỉ cần gợi nhẹ lại, những cảm xúc tiêu cực ngày ấy lại ùa về như thể đã luôn chực chờ sẵn ở đó. Chúng vây hắn suy nghĩ của hắn mãi không buông, cho đến khi ánh đèn ấm áp trên trần nhà cùng âm thanh xì xèo từ trong bếp đánh thức tâm trí hắn.
Gia Khiêm cởi áo khoác móc lên giá treo rồi đi vào phòng bếp, hắn khoanh tay tựa vào tường thích thú nhìn người yêu luống cuống với đống nồi niêu xoong chảo đến nỗi chẳng hay biết chủ nhà đã về.
Đào Minh Ánh loay xoay cho chảo sườn non ram mặn vào dĩa, vừa xong thì quay sang tắt nồi canh xà lách xoong, hộp tàu hủ nhồi thịt sốt cà chua mẹ làm hâm trong lò vi sóng cũng vừa báo 'ting'. Cậu lúi húi không ngơi tay, vốn dĩ ngày thường đều là Gia Khiêm nấu, ăn xong thì chén dĩa lại được máy rửa, cho nên nhân ngày anh người yêu ra ngoài cậu liền tập tành một chút.
Mục đích là muốn tạo cho hắn một bất ngờ cuối ngày, đồng thời cũng phòng khi thất bại thì còn thu dọn kịp trước khi hắn về.
"Ahhhh cuối cùng cũng xong rồi!" Đào Minh Ánh vươn vai, chợt nhớ rằng không biết bao giờ Gia Khiêm mới về, cậu mò mẫm trong túi tìm điện thoại. Điện thoại thì chưa thấy nhưng đã có cánh tay quen thuộc ôm lấy cậu từ đằng sau.
"Vậy là ăn được rồi phải không? Anh đói quá nè."
Trong phút chốc, Đào Minh Ánh như muốn bốc khói tại chỗ vì mắc cỡ. Vậy là nãy giờ làm khùng làm điên bị thấy hết trơn rồi! Cậu dẩu mỏ nhìn hắn, bỗng dưng hôm nay trông ánh mắt hắn lại càng ngọt ngào hơn bao giờ hết.
Người đàn ông này... thật sự yêu mình rất nhiều ha?
Có một điều mà cậu rất ghét, đó là bản thân không thể nào giận được hắn. Bởi chỉ cần một ánh nhìn trìu mến thôi cậu cũng sẽ tan chảy, ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn ở bàn ăn, cùng hắn âu yếm đút cơm như lúc này.
Cùng ăn cơm, cùng tắm rửa, cùng làm việc rồi sau đó cùng ngủ chung một giường, Đào Minh Ánh đã dần quen với cuộc sống thường ngày như thế này. Dù là cậu chưa dám nói với ba mẹ, nhưng cậu tin rằng khi thời điểm ấy tới, ban đầu có thể khó chấp nhận đối với hai người, tuy nhiên dần dà khi ba mẹ nhận ra ở bên cạnh hắn cậu được yêu thương và ngày càng hoàn thiện bản thân hơn thế nào, và rồi ba mẹ cũng sẽ hiểu ra và ủng hộ mình.
Mang theo suy nghĩ tích cực trong đầu, Đào Minh Ánh trong bộ pajama linen thoải mái ngồi xếp bằng trên sofa để Gia Khiêm sấy tóc cho mình. Hôm nay lúc ăn lẫn lúc tắm đều tiếp xúc thân mật nhưng trông hắn không có vẻ muốn làm chuyện ấy, hơn nữa lúc về trông hắn thoáng có chút mệt khiến cậu không nỡ đòi hỏi. Thôi thì hôm nay chỉ cần dành thời gian bên nhau vui vẻ là đủ rồi.
Chiếc sofa được kéo phần mở rộng biến thành một chiếc giường rộng rãi, bên trên được thêm vào những chiếc gối êm ái mềm mại. Đào Minh Ánh tựa vào gối, phủ lên mình một chiếc chăn lông cừu mỏng mong chờ nhìn người đàn ông. Gia Khiêm điều chỉnh đèn phòng xuống thấp, để lại trong phòng một chút ánh sáng vàng nhạt ấm áp làm nổi bật màn hình TV trên tường, sau đó nhanh chóng lên nệm gia nhập cùng người yêu.
Bộ phim bắt đầu, Đào Minh Ánh tựa vào người yêu vừa ăn bắp vừa xem phim đầy hào hứng. Bộ phim mà cậu chọn là một bộ phim hài nhẹ nhàng về cuộc sống của một đứa bé năm tuổi khi được một gia đình nhận nuôi. Từ một đứa nhỏ luôn phải cố gắng ngoan ngoãn biết điều để làm hài lòng người lớn, gia đình mới đã cho bé được sống với cảm xúc thật của một đứa trẻ ở lứa tuổi này, bé được quyền khóc, giận dỗi hay làm nũng, nhưng điều quan trọng nhất là được thể hiện với ba mẹ mới của mình.
"Giống anh ghê á." Đào Minh Ánh vừa hút xong một ngụm nước ép gật gù nhận xét. Dù bình thường người đàn ông này rất ra dáng người trưởng thành nhưng cũng không ít lần làm vẻ mặt chó con với cậu, thậm chí là cà nanh với cả chó mèo.
"Đâu có, giống em đó chứ." Gia Khiêm hôn nhẹ lên má cậu. "Như lần trước em ngủ trưa, rõ ràng là dặn anh nửa tiếng sau phải gọi em dậy. Tới lúc kêu dậy thì em bực mình còn đạp anh xuống giường."
"Em nói thử coi, cái này tính sao đây?" Hắn đè cậu xuống mà đe dọa. Bàn tay hư hỏng nhanh chóng chui vào trong quần ngủ cậu mà mò mẫm.
"Em sai rồi em sai rồi! Đừng mà thôi mà em muốn xem phim tiếp." Nhận thấy nguy hiểm gần kề, Đào Minh Ánh rối rít đàm phán với địch. Nhưng gã đàn ông tàn ác vẫn không ngừng đùa giỡn với chỗ nhạy cảm thân dưới của cậu.
"Đ
-đừng mà anh... ah..."
Gia Khiêm nghe thế liền rút tay khỏi quần cậu, còn không quên hôn chụt lên má một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!