Lâu gòi hổng NTR ️✌️ Hịc, mấy nay hơi bận nên úm hơi lâu sorry mấy pà ༎ຶ‿༎ຶ và cũng cảm ơn những ai vẫn còn follow truyện iu nhìu nạ :x
______________________________________
Chi nhánh mới của công ty gặp vấn đề, do thiếu nhân lực nên Đào Minh Ánh bị điều đi theo sếp đến để hỗ trợ. Bận rộn suốt mấy ngày liền cuối cùng cũng giải quyết xong, thế là mọi người kéo nhau nhậu nhẹt linh đình đến tận hai giờ sáng mới chịu tan cuộc ai về nhà nấy, còn lại mình Đào Minh Ánh chật vật đỡ người sếp say rượu trở về khách sạn.
Nhẹ nhàng dìu người đàn ông lên giường, cẩn thận tháo giày rồi sắp ngay ngắn trên sàn, thấy người trên giường nhắm mắt ngủ say Đào Minh Ánh mới thở phào một hơi. Gia Khiêm vốn dĩ không thích uống nhiều, hôm nay vì mọi người cứ nài nỉ nên đành chiều lòng họ một hôm, hơn nữa hắn còn giúp cậu uống thay khá nhiều nên cuối cùng mới say thành như vậy.
Đào Minh Ánh ngồi bên mé giường, ngây ngốc nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông dưới ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ. Dù dưới mắt là hai quầng thâm đầy rõ nét bởi những đêm không ngủ vì công việc đi nữa cũng không thể làm hắn trông xấu đi một chút nào.
Cậu chần chừ, cuối cùng không nhịn được mà vươn tay chạm nhẹ lên sườn mặt của hắn. Người này lớn lên cao ráo đẹp trai, năng lực làm việc tốt, lại rất biết đối nhân xử thế, khen thế nào cũng không đủ, ngay cả khi đã trải qua một cuộc hôn nhân cũng không thể làm giảm đi sức hút của mình. Mà trong số những người tơ tưởng đến hắn bao gồm cả Đào Minh Ánh.
Thế nhưng tình cảm đơn phương này cậu chỉ có thể cất sâu ở trong tim, bởi vì Gia Khiêm không chỉ là cấp trên mà còn là... anh chồng tương lai của cậu.
Cuộc đời của Đào Minh Ánh trong mắt mọi người luôn là một màu hồng tươi sáng, được sinh ra trong một gia đình có ba và mẹ yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, được một công ty lớn tuyển dụng khi vừa tốt nghiệp đại học, hơn nữa còn được hứa hôn cho Gia Bảo
- con trai út của một gia đình môn đăng hộ đối với nhà cậu.
Nhưng mọi thứ đều bị đảo lộn khi cậu được phân bổ đến bộ phận do Gia Khiêm quản lý. Sự ngưỡng mộ đối với người đàn anh dần dà chuyển thành những lần tim đập loạn nhịp khi cậu ở gần hắn hay những nhớ nhung dáng vẻ lúc làm việc của hắn mỗi khi cậu về đến nhà.
Cậu biết rõ mình không nên như vậy, nhưng lúc này dường như có điều gì đó liên tục thôi thúc khiến cậu xích lại càng gần, đôi mắt từ từ nhắm lại, để môi mình chậm rãi chạm vào môi hắn.
"Mm."
Người bên dưới khẽ động khiến Đào Minh Ánh bừng tỉnh, cậu hoảng hốt lùi lại trong khi người đàn ông từ từ nâng người dậy.
"A
-anh... không phải vậy đâu! Em... em chỉ là vô tình..." Cậu lúng túng giải thích. "Đã trễ rồi, em về phòng mình đây!"
Đào Minh Ánh toan đứng dậy thì một bàn tay dày rộng nhanh chóng giữ cậu lại.
"Ahh.."
Chỉ trong một khoảnh khắc, tấm lưng của cậu đã đổ lên trên tấm nệm mềm mại. Khi mở mắt mới nhận ra rằng mình đã ở dưới thân người đàn ông từ lúc nào, tình thế hiện tại làm cậu cảm thấy chẳng khác gì con thú nhỏ bị thú săn lớn dồn vào đường cùng.
"Anh
- ưn!"
Chẳng đợi cậu nói tròn câu, đôi môi hồng đã bị người ở trên chiếm lấy. Nụ hôn lần này vừa bất ngờ lại vừa mạnh mẽ khiến Đào Minh Ánh sững sờ cả người. Đến khi Gia Khiêm chịu tách môi mình khỏi cánh môi mềm của người bên dưới, chỉ thấy sự hoang mang xen lẫn ngượng ngùng trên gương mặt đỏ hồng của cậu.
"Anh yêu em." Gia Khiêm thẳng thắn thừa nhận.
Biết Đào Minh Ánh sẽ sớm trở thành em dâu của mình nên từ lúc cậu mới bước chân vào công ty, hắn đã luôn giữ khoảng cách đúng mực. Thế nhưng càng tiếp xúc nhiều hắn lại càng để ý cậu nhiều hơn. Mỗi ngày thấy cậu ở bên cạnh, hắn lại càng muốn người con trai này nhiều hơn nữa. Kể cả có phải giả vờ say để đổi lại một chút hơi ấm và mùi hương nhẹ nhàng từ thân thể cậu.
Đào Minh Ánh kinh ngạc mở to mắt nhìn người đàn ông. Trong phút chốc cảm giác như "hệ điều hành" toàn thân bị bị đình trệ. Đến khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu mới vội ngồi dậy lùi người lại tạo khoảng cách. Cậu cất lời thành khẩn.
"Chúng ta không thể được! Em không thể làm vậy với mọi người... Em có lỗi với anh. Anh Khiêm, xin anh hãy xem như chưa có gì xảy ra..."
Từ nhỏ Đào Minh Ánh đã luôn là một đứa con ngoan luôn luôn nghe lời ba mẹ. Cậu là niềm tự hào của hai vị phụ huynh, là "con nhà người ta" điển hình của họ hàng và chòm xóm, chính vì vậy mà suốt hơn hai mươi năm cuộc đời cậu chưa từng cãi lại ba mẹ mình, cậu luôn sợ rằng ba mẹ sẽ bị người ngoài chê cười, sợ ba mẹ bởi vì cậu mà đau buồn.
Cho nên loại chuyện tày trời như có tư tình với anh chồng tương lai mà vỡ ra, cậu không cần nghĩ cũng biết xã hội này sẽ có phản ứng như thế nào với "một kẻ trơ trẽn" và "một gia đình không biết dạy con".
Bản thân Gia Khiêm thừa hiểu điều đó, thế nhưng hắn vẫn nắm lấy tay Đào Minh Anh rồi ôm cậu vào lòng.
"Cả em và anh chẳng ai có lỗi cả. Ánh, tin anh được không? Em chỉ cần yêu anh, còn lại những khác đề anh lo, em không cần phải bận tâm tới."
Hai người mặt đối mặt với nhau, ánh trăng sáng dịu bên ngoài đổ lên nửa mặt Gia Khiêm, bừng lên trong mắt Đào Minh Ánh một hình ảnh đẹp đến nỗi tưởng như vô thực, hệt như chàng thợ săn lãng tử trong chuyện cổ tích xuất hiện sau khi vượt mọi chông gai để đến giải cứu cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!