Chương 14: Vợ Bé (3)

Theo yêu cầu của 1 (một) reader. Tới đây là hết thiệc gồi nha còn quá chời hàng trả từ từ nữa 🤧

____________________________________

Những ngày cuối năm công việc chồng chất lên nhau, Bạch Lan vẫn về nhà đúng giờ như mọi khi vì thân thể nàng trời sinh không tốt nhưng Dương Mẫn thì luôn phải đi sớm về khuya. Lâm Diệp cũng bận rộn với những việc bố trí dọn dẹp nhà cuối năm và hàng tá công việc chuẩn bị cho năm mới, hai người ai cũng mệt mỏi chẳng còn mấy thiết tha chuyện giường chiếu.

Khi mọi thứ dần ổn định, Lâm Diệp mới hay rằng gần đây Dương Mẫn đang hợp tác làm ăn cùng ông chủ nhà họ Khương. Ngọc Thúy, con gái út của họ lại có ý với Dương Mẫn nên liên tục kiếm cớ đi cùng cha đến nơi làm việc để được gặp hắn.

Người hầu thân cận của Dương Mẫn rất quý Lâm Diệp nên vô cùng ngứa mắt cô gái này, thành ra khi cậu đến thăm cửa hiệu, bé liên tục kể cho cậu nghe từng li từng tí những gì đã xảy ra trong ngày. Còn khuyên cậu nên ghé thăm Dương Mẫn mỗi ngày để giữ chồng.

"Cậu Lâm, cậu xem này. Ả còn bạo gan viết thư riêng tư gửi cho ông chủ cơ! Hẳn là đang cố tình quyến rũ ông chủ rồi! Ghét thật!" Bé người hầu đưa cho Lâm Diệp một phong thư vẫn còn đóng tem sáp.

"Dù là vợ chồng thì ta cũng không thể đọc thư riêng của ngài ấy. Cảm ơn em đã suy nghĩ cho ta, nhưng không có gì đâu mà. Hơn nữa, nếu ta đến thường xuyên có lẽ sẽ làm cản trở công việc của ngài ấy đấy chứ. Thôi em đi ăn cơm đi, ta phải về nhà có chút việc rồi." Lâm Diệp cười nhưng trên mặt thoáng chút buồn bã làm bé người hầu tan nát cõi lòng.

Bé người hầu rời khỏi phòng đi ăn cơm, Lâm Diệp nhẹ nhàng mở tem sáp lấy thư ra đọc rồi lại cất vào đóng tem lại. Lại bình tĩnh bỏ phong thư vào chung với mớ sổ sách giấy lộn cũ rồi cho người mang ra bãi tái sản xuất giấy.

Truyện chỉ đăng tải tại wattpad: love_potion_no9 và lovepotionno9byromi. wordpress. com

Buổi tối, một vị đại gia tổ chức tiệc khánh thành khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới, chỉ mời đúng những người có tên trên thiệp đến dự và trải nghiệm một đêm nên Dương Mẫn đành để Lâm Diệp ở nhà.

Không khí buổi tiệc khá náo nhiệt, các thương nhân ngồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ bên những phần rượu thượng hạng. Chủ đề nói chuyện thì có rất nhiều nhưng cuối cùng rồi cũng vòng về chuyện làm ăn vì ở những nơi như thế này, thứ cốt lõi mà người ta muốn là lợi ích. Dương Mẫn ngày thường vốn đã đủ mệt với công việc, ở đây lại không có người thương xinh mềm nép trong lòng nên cũng không muốn nghe thêm, đành kiếm cớ trở về phòng nghỉ trước.

Phòng ở rất rộng rãi, được trang bị nội thất đầy đủ tiện nghi, bên ngoài còn có một hồ nước nóng riêng có thể điều chỉnh nhiệt độ tùy theo ý thích của khách. Dương Mẫn cởi quần áo, vừa định thay đồ ngủ thì có tiếng gõ cửa nên đành phải mặc qua loa vào lại rồi đi ra mở cửa.

Ngọc Thúy đứng bên cửa với tóc xõa tung. Vì khu nhà bên này không có ai nên cô mặc trên người một bộ trang phục mỏng hơn, eo chiết tinh tế cùng cắt xẻ táo bạo làm tôn lên vòng một của người mặc.

"Tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Lúc này chỉ có hai chúng ta, ngài không muốn thử với em sao?" Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đón lời. "Em biết việc này là không đúng, nhưng em muốn được ở cạnh ngài dù chỉ một đêm thôi."

Dương Mẫn nhìn cô, dù hắn đang mệt mỏi nhưng vẫn lịch sự đáp lời. "Thành thật xin lỗi tiểu thư, tôi-" Hắn đang nói thì có tiếng bước chân rẽ vào hành lang đi tới đây, hai người cùng quay sang nhìn thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện làm Dương Mẫn vô cùng ngạc nhiên.

"Ơ.. a, mình đang bận ạ?" Lâm Diệp cũng mở to mắt bất ngờ.

Dương Mẫn nhanh chóng đến chỗ cậu nắm lấy bàn tay nhỏ, không giấu được vẻ vui mừng.

"Không có gì cả! Sao em lại ở đây vậy?"

"Em... em cũng được mời đến. Em xin lỗi đã giấu mình, chỉ là... em định làm mình bất ngờ..." Lâm Diệp ngượng ngùng nói nhỏ, cậu lại uyển chuyển nhìn sang người con gái trước cửa rồi nhẹ giọng hỏi Dương Mẫn.

"Em không phiền ngài và vị tiểu thư này bàn chuyện chứ ạ?"

Tuy là cậu hỏi chồng mình nhưng Ngọc Thúy đứng một bên cũng có chút bất đắc dĩ, hiện tại vợ người ta đến tận nơi như thế này, cô còn ở đây làm gì nữa.

"Thật ngại quá, làm phiền ngài Dương rồi. Ah uhm... tôi nên để hai vị vào nghỉ ngơi mới phải... Ừm, tôi xin phép được đi trước." Ngọc Thúy bình tĩnh nói rồi xin phép trở ra khỏi khu nhà.

Không đợi cô đi mất, Dương Mẫn đã gấp gáp bế vợ nhỏ trên tay đi vào trong phòng.

"A... hưmmm" Hai chân Lâm Diệp vừa chạm đất thì đã bị hắn áp tựa vào tường mà hôn sâu. Đã quá quen thuộc với những điều này, cậu rất tự nhiên phối hợp cùng hắn môi lưỡi hòa quyện vào nhau đến khi thỏa mãn rồi mới chịu tách ra.

"Ta thề với em là giữa ta và Khương tiểu thư hoàn toàn không có gì cả. Em đừng hiểu lầm nhé?" Dương Mẫn ôm cậu vào lòng gấp gáp giải thích.

Lâm Diệp biết rõ câu chuyện, ở trong lồng ngực ấm áp của chồng khóe môi cậu khẽ cong lên, giọng vẫn từ tốn nhẹ nhàng.

"Không có đâu mà. Em lúc nào cũng tin tưởng mình cả."

Dương Mẫn ôm chặt gắt gao hơn, lại hôn lên mái tóc đen dày suông mượt. Những ôm ấp dần hóa thành những nụ hôn cùng va chạm, bàn tay hắn suồng sã luồn vào dưới lớp vải chu du khắp nơi trên người cậu, cuối cùng dừng lại ở ngã ba đường xoa nắn khiến Lâm Diệp khẽ run người.

Nhìn thân thể kiều nhuyễn của vợ nhỏ, Dương Mẫn vội vã bế cậu đặt lên giường, lúc tấm màn mỏng rũ kín giấu cảnh xuân sắc bên trong thì lớp áo trên người Lâm Diệp cũng đã được cởi bỏ sang một bên vắt ở mép giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!