Chương 10: Anh Hàng Xóm (1)

18 x 28, sản nhũ, NTR (ngoại tình), cưỡng bức (1 tẹo), thủ tiêu éc éc

_______________________________

"Em có sao không? Té có đau không?"

"Đừng khóc, anh rửa vết thương cho em này, sẽ không đau nữa đâu."

"Tên em là gì nhỉ? Mathias à, nghe hay thật."

"Anh vừa dọn đến đây. Là cái nhà màu xanh đằng kia đó."

"Được rồi, anh phải đi học đây. Lần sau phải cẩn thận nhé!"

Nam sinh trung học cười rạng rỡ như nắng mùa xuân.

Bip. Bip. Bip...

Tôi tỉnh dậy vào buổi sáng sớm, trong đầu bồi hồi nhớ lại giấc mơ đêm qua. Trong mơ, tôi thấy mình trở về lúc sáu tuổi ngây thơ chơi đùa ngoài công viên. Vì mải chạy theo con chuồn chuồn mà bị vấp phải hòn đá ngã xuống đường nhưng tôi lại chẳng có cảm giác gì, cho đến khi thấy máu chảy từ đầu gối, tôi khóc òa lên.

Và người ấy xuất hiện.

"Em cứ gọi anh là anh Nguyên được rồi."

Kể từ giây phút đó, mỗi lần thấy anh tôi lại đỏ mặt, trái tim tôi lại đập rộn ràng, tôi không còn thiết tha với những món đồ chơi mà chỉ muốn được gặp anh, được nhìn thấy anh cười dịu dàng.

Anh Nguyên có vẻ ngoài ưa nhìn, tính tình lại dễ chịu, hòa nhã, lại thường xuyên giúp đỡ mọi người. Trong thị trấn ai cũng thích anh ấy.

Chỉ trừ người cha rượu chè và người mẹ cờ bạc của anh.

Anh Nguyên làm việc tại một quán ăn, nơi mà khi tôi đến cùng gia đình, anh sẽ lén cho tôi thêm một ít topping.

Mỗi khi tôi bị mẹ mắng, hay mỗi khi anh phải trốn khỏi đòn roi của người cha nát rượu, chúng tôi lại chui vào nhà kho cũ ở dưới đồi Morcus cùng tâm sự và ngắm sao. Anh sẽ ôm tôi vào bầu ngực mềm mại của mình và vỗ lưng dỗ tôi đi vào giấc ngủ.

"Em thích anh."

"Mathias, anh..."

Khi bản thân có đủ tự tin để nói lên lòng mình thì cũng là lúc anh chuẩn bị kết hôn với con trai chủ nợ của mẹ anh.

Chồng của anh sống cạnh gia đình tôi, là một gã đàn ông hơn bốn mươi không nghề ngỗng. Suốt ngày chỉ ăn, ngủ và lao vào bia rượu hệt như người cha ruột mà anh hằng căm hận.

Kể từ khi về với hắn, anh không còn ra ngoài nhiều như trước. Tuy gặp tôi anh vẫn cười nói vui vẻ nhưng mỗi khi tôi lén nhìn anh từ cửa sổ phòng mình, chỉ thấy một Nguyên với đầy nỗi ưu tư trên mặt.

Hôm nay là ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Chỉ trong hai tuần nữa tôi phải rời thị trấn này để lên thành phố lớn.

Cũng đồng nghĩa với việc tôi sắp phải rời xa anh.

Cha mẹ, chủ nhiệm và lũ bạn khi nghe tin đều rất vui cho tôi. Mọi người còn mở tiệc chúc mừng, ăn uống hát hò đến tận khuya mới chịu giải tán.

Khi tôi trở về phòng mình, nhìn đồng hồ đã qua ngày mới mới nhớ là vẫn chưa thể nói trực tiếp với anh. Tin nhắn từ tối qua anh vẫn chưa trả lời, miên man suy nghĩ chẳng biết anh đang làm gì, tôi kéo rèm nhìn sang bên kia.

Thứ phản chiếu trong mắt tôi là hình ảnh Nguyên lõa thể trên giường, làn da trắng ngần của anh chi chít dấu tay đỏ như máu. Anh nằm đó với hai chân mở rộng, còn cơ thể đầy những tảng mỡ kia thì không ngừng nhấp nhô trên người anh như một con chó béo ục ịch trong thời kỳ động dục.

Cơ thể trần trụi mà tôi đã mong muốn được nhìn tận mắt bấy lâu trong những lần mộng tinh trớ trêu thay lại xuất hiện theo cách mà tôi không mong muốn nhất.

Trong một chốc, gã thỏa mãn rút con cặc bé tí của mình rồi lăn ra một bên ngủ, để lại Nguyên nằm đó một mình. Trong đầu tôi có hàng vạn nỗi lo lắng, tỉ như gã có làm anh đau không hay là gã có thỏa mãn cho anh không.

Lúc nghe anh thông báo kết hôn, tôi thậm chí đã từng thử quên đi tình cảm này và chúc anh hạnh phúc. Nhưng thời gian qua đi nhìn anh phải chịu đựng một con lợn trong chính cái chuồng của nó, tôi lại càng ôm khát khao muốn cướp anh đi nhiều hơn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!