Chương 63: Còn điểm yếu của anh ta chắc là sự kiêu ngạo

Người cầm súng trông như vừa lăn lộn trên tuyết, lại càng giống như bò ra từ địa ngục. Máu trên tay anh ta có chỗ đã khô, có chỗ vẫn còn đặc quánh. Bàn tay cầm súng cùng đoạn cánh tay lộ ra toàn bộ gân xanh nổi rõ.

La Á Triết có chiều cao tương đương nhưng dáng người mảnh khảnh hơn. Anh tự nhiên không dám cử động, thậm chí ánh mắt chỉ dám hơi cúi xuống, thấy đôi giày da đen và ống quần đen ướt đẫm, dường như cũng vương máu. Theo tầm mắt nhìn xuống, những dấu chân dính máu trên thảm tối màu không quá nổi bật.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngải Đăng. Triệu Từ Hành cẩn thận lên tiếng, từng chữ đều dè chừng. Cô chậm rãi bước xuống giường. Vừa rồi, khi tiếng khóa cửa vặn vang lên, tim cô suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay cô nắm chặt con dao quân đội Thụy Sĩ, không dám thở mạnh.

Nhưng khi thấy người bước vào là Ngải Đăng, cô chưa kịp thở phào, trái tim đã lại thắt lại.

Ngải Đăng toàn thân lôi thôi, mái tóc đen cứng nhọn ướt sũng, khuôn mặt góc cạnh dính máu, áo sơ mi trắng, vest, giày da của anh đều dính đầy máu. Trong tay anh nắm một khẩu súng, liếc nhìn cô trên giường một cái.

Triệu Từ Hành thấy đôi mắt anh không còn giống ánh mắt của con người, chỉ còn lại hố sâu đen tối và sát khí lộ rõ.

Cô khẽ kêu một tiếng khàn đục, anh lại không nhìn cô thêm lần nào nữa, bước thẳng đến trước cửa phòng tắm nơi tiếng nước vừa ngừng.

La Á Triết bước ra, Ngải Đăng giơ súng chỉa thẳng vào đầu anh.

Ngải Đăng. Triệu Từ Hành lại gọi tên anh, giọng nói lộ vẻ căng thẳng và lo lắng.

"Đừng. Cậu ấy… không, chúng tôi không có gì cả." Cô vịn mép giường, chậm rãi bước về phía trước. Giống như đi trên mây, dù lòng cô rối bời, cơ thể lại không thể nghe theo ý muốn.

Ngải Đăng vẫn không nhìn người phụ nữ, ánh mắt tập trung vào chỗ họng súng đang chỉa đến. Khuôn mặt La Á Triết thoáng như chồng lên một khuôn mặt khác – một gã để râu nâu vàng.

La Á Triết nghe thấy âm thanh kinh khủng nhất.

Chỉ một tiếng nhỏ như vậy đã khiến anh run lên. Anh thậm chí không cảm nhận được cơn đau dữ dội ở thái dương, nhưng lại cảm nhận rõ từng giọt mồ hôi đang lăn xuống từ đó. Anh biết rất rõ, người đang cầm súng chĩa vào mình tuyệt đối không ổn định, như một quả bom hẹn giờ, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.

Ngải Đăng thực sự đã nổi sát tâm, từ vị trí cùng những gì anh ta nhìn thấy, hoàn toàn có lý do để làm vậy.

La Á Triết nuốt nước bọt, cố gắng không để cơ thể mình run rẩy nữa, nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân. Cha anh từng cảnh báo anh sẽ chết vì phụ nữ. Hóa ra là tối nay. Và chết theo cách này.

Lại còn không mặc gì trên người.

Triệu Từ Hành— La Á Triết bất ngờ mở miệng gầm lên, nghiến răng nghiến lợi,

"Em đừng có quên tôi!"

Triệu Từ Hành đã gần như bò đến trước mặt Ngải Đăng. Cô kéo ống quần ướt đẫm máu và nước tuyết của anh để đứng lên. Cơ thể anh căng cứng như đá, không hề lay chuyển.

"Ngải Đăng, đừng mà, đừng nổ súng. Cậu ấy không… La Á Triết không làm hại em. Đây cũng không phải là ý của cậu ấy…"

Cô không dám chạm vào tay anh đang cầm súng, chỉ có thể nắm lấy tay còn lại của anh. Nhưng cô nhận ra, bất kể chạm vào chỗ nào trên người anh, tay cô đều nhuốm máu.

Ngải Đăng đột ngột nhấc cánh tay kia lên, chậm rãi nhưng mạnh mẽ đẩy cô ra. Triệu Từ Hành vốn đã chóng mặt, cú đẩy này suýt khiến cô ngã nhào vào mép giường.

Triệu Từ Hành!

La Á Triết lớn tiếng gào lên,

"Cái tôi đưa cho em đâu? Ai định làm hại em thì đừng có do dự mà dùng… Hắn điên rồi, hắn đã điên rồi…"

La Á Triết chưa kịp nói hết câu, họng súng của Ngải Đăng đã đập mạnh vào xương chân mày anh, khiến anh choáng váng, máu tươi trào ra suýt bất tỉnh. Ngay sau đó, Ngải Đăng cất súng, đấm thẳng vào mặt La Á Triết. Anh ngã vật xuống đất.

La Á Triết từ nhỏ không phải người thích dùng bạo lực. Đời anh cũng chỉ đánh nhau vài lần, những thứ như đấu kiếm ở Mỹ chỉ để làm màu, dụ dỗ các cô gái, chẳng có chút thực chiến nào.

Nhưng anh lớn lên trong một gia tộc lớn, dù không thích bạo lực, anh hiểu rõ sự quan trọng của súng đạn – thứ đôi khi trực tiếp và hiệu quả nhất.

Nếu phải đánh nhau với Ngải Đăng, La Á Triết không hề muốn. Nhưng vào thời điểm này, bản năng sinh tồn đã khiến anh bất chấp. Sau khi bị đánh ngã, anh lập tức lao vào Ngải Đăng, định giật lấy khẩu súng. Nhưng chỉ cần Ngải Đăng nghiêng người một cái, anh liền chộp hụt, suýt ngã thêm lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!