Đó là một buổi chiều tuyết rơi thay đổi cả cuộc đời Yelena. Ký ức của cô bị vỡ vụn, mơ hồ và đứt đoạn.
Cô nhớ mang máng về một người đàn ông trung niên Đông phương, dáng người rất rắn rỏi. Có lẽ cô đã từng gặp ông ta tại bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của mình, nhưng cô không chắc chắn. Cô chỉ từng thoáng nhìn thấy gương mặt ông ta dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Sau đó, cô luôn bị bịt mắt và nhốt trong một căn phòng ẩm lạnh. Lý do cô không bị chết cóng chỉ nhờ vào một chiếc chăn bông cũ kỹ và bẩn thỉu.
Yelena không được thả đi, cô là người tự mình thoát ra. Đêm đó, con quỷ kia dường như có việc gấp nên đã không trói cô chặt. Ngay khi ông ta rời đi, cô dốc hết sức lực để thoát ra. Cô không ngờ mình thật sự có thể làm được.
Khi tháo chiếc khăn ướt bịt mắt, cô nhận ra mình đang ở trong một căn chòi gỗ kiểu Đông phương. Cô sợ hãi đến tột độ nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Cô biết đây có thể là cơ hội duy nhất để trốn thoát, cô không thể lãng phí nó, không được để bị phát hiện.
Đầu tiên, cô chậm rãi bò đến cửa sổ để xem liệu có ai canh gác không. Không có ai cả. Đây là một tin rất tốt. Cô cúi thấp người ở khung cửa sổ, tiếp tục quan sát xung quanh. Bên ngoài khá tối, nhưng từ xa có một ngôi nhà lớn đang sáng đèn.
Cô nhớ khi bị bịt mắt, cô thường nghe thấy tiếng các con vật như ngựa và chó. Hiện tại, âm thanh đó vẫn còn, khiến cô đoán mình bị nhốt gần khu vực chuồng ngựa. Như vậy, có lẽ tạm thời không có ai xung quanh.
Khi bò đến cửa chính, hy vọng của cô gần như tan biến vì cánh cửa gỗ bị khóa. Trong bóng tối, cô mò mẫm tìm bất cứ vật dụng nào có thể giúp phá cửa, dù phải đập nát nó, cô cũng nhất định thử. Nhưng cô quyết định chờ đến khi ngôi nhà lớn kia tắt hết đèn rồi mới hành động.
Diễn biến tiếp theo vượt ngoài dự đoán của Yelena. Ánh sáng từ ngôi nhà lớn ngày càng rực rỡ hơn, rồi cô nhận ra nó đang bốc cháy. Điều này khiến cô không còn lý do gì để chần chừ. Cô tìm mọi vật dụng trong chòi để phá cửa.
Cô không nhớ mình đã dốc hết sức lực bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng, cánh cửa gỗ cũng bị cô đập vỡ.
Sau đó, Yelena chỉ biết chạy thục mạng theo hướng ngược lại với ngôi nhà lớn kia. Cô không rõ mình đã chạy bao lâu, chỉ nhớ khi thấy được thành phố quen thuộc – Cáp Nhĩ Tân, trời cũng đã gần sáng. Cô trở về nhà trong tình trạng thương tích đầy mình.
Ngay cả khi nghe từ miệng Ngải Đăng, Triệu Từ Hành cũng cảm thấy rùng mình. Đây chắc chắn là cơn ác mộng không cô gái nào muốn trải qua. Không lạ gì khi Yelena không muốn nhớ lại.
Cô tựa tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay sang nói với Ngải Đăng:
"Vậy kẻ sát hại Lâm Kiều và kẻ bắt giữ, hành hạ Yelena có thể không phải là cùng một người. Nhưng anh nói dấu vết trên lưng họ giống hệt nhau… Không đời nào có sự trùng hợp như vậy. Hai tên ác nhân đó chắc chắn có liên quan. Khoan đã, Yelena chắc chắn kẻ hành hạ cô ấy chỉ có một người thôi sao?"
"Anh đã hỏi, Yelena khẳng định như vậy." Ngải Đăng đáp.
"Điểm giống với kẻ bí ẩn thuê căn tứ hợp viện của Lâm Kiều là bọn họ dường như đều đang trốn tránh điều gì đó, không muốn bị phát hiện. Chỉ khác là Lâm Kiều có thể đã đồng ý một phần."
Triệu Từ Hành gật đầu đồng tình.
Cô nhìn anh, hỏi:
"Chúng ta đến Cáp Nhĩ Tân để điều tra gì?"
"Yelena nói trong danh sách khách mời bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, ngoài những người cô ấy tự mời, còn có một số người lạ do cha cô ấy mời vì mục đích xã giao. Danh sách khách mời cuối cùng qua tay quản gia Yeager.
Anh từng gặp ông ta vài lần, ông ấy làm việc rất cẩn thận, có khả năng nhớ được vài điều. Yelena vẫn giữ liên lạc với ông ta kể từ khi đến Bắc Bình. Lần liên lạc gần nhất là vào mùa hè năm ngoái. Hiện Yeager vẫn ở Cáp Nhĩ Tân.
Thật ra nếu không vội, bảo Yelena viết thư cho ông ấy cũng được.Nhưng anh muốn tìm ra kẻ ác sớm ngày nào tốt ngày ấy. Em cũng nghĩ kẻ đó xuất hiện trong bữa tiệc của cô ấy là rất khả thi, có lẽ đã nhắm đến cô ấy từ trước.
"Triệu Từ Hành tiếp lời, sau đó lại nghĩ đến một chuyện khác, ánh mắt cụp xuống, giọng nhỏ hơn:"Nếu chuyến này thật sự tìm được hắn, anh định làm gì…?Chuyện đó để sau.
"Ngải Đăng trả lời dứt khoát, rồi nói thêm:"Còn một chuyện nữa. Tối hôm bị bắt, Yelena đeo món quà sinh nhật mười tám tuổi của cha tặng – một sợi dây chuyền hồng ngọc huyết bồ câu rất quý hiếm, được lấy ra từ hoàng cung, giá trị liên thành. Nhưng ngay đêm đó, món trang sức đã bị kẻ bắt giữ lấy đi.
Hắn có thể giữ lại, hoặc đã đem đi bán. Nếu là bán, dù để tặng hay đổi tiền, cũng khó tránh khỏi việc để lại dấu vết."
Triệu Từ Hành hiểu đây chính là điểm mà Ngải Đăng giỏi nhất. Đây cũng là lý do tại sao anh phải tự mình đi chuyến này. Cô lại nhìn ra cửa sổ, nghĩ nếu Yelena chịu sớm nói ra những chuyện này, thậm chí báo cảnh sát ngay khi trốn thoát, có lẽ kẻ ác đã bị bắt từ lâu.
Nhưng cô cũng tự thấy mình không đủ tư cách trách cứ. Đây là chuyện dễ dàng làm được sao? Như Hi Minh từng nói, bao nhiêu cô gái bị lợi dụng còn chẳng dám hé môi vì sợ xấu hổ, huống chi Yelena phải trải qua chuyện kinh khủng thế này.
Triệu Từ Hành thở dài, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thì thầm:
"Nếu có thể tìm được, cũng không biết là vì mong ước hay là vì điều gì khác nữa."
Cô quay đầu lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện. Trông anh có vẻ mệt mỏi. Đêm qua anh rốt cuộc có ngủ không? Từ khi lên tàu, anh đã ngủ chưa? Cô liếc nhìn giường, gọn gàng tươm tất, rõ ràng anh chưa nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!