Ngải Đăng 20 tuổi trở về Cáp Nhĩ Tân, đó là mùa xuân ở thành phố này. Anh đứng bên bờ sông Tùng Hoa, nhìn những nhà thờ, cây hạnh, tửu lâu, cùng bóng dáng cái đầu trọc của Kỳ Nhị gia dường như vẫn hiện rõ trước mắt.
Nhưng dù cố gắng, anh cũng không thể nhớ nổi bản thân năm xưa, một người không đủ ăn, không biết chữ. Bây giờ, anh mang theo súng, có tiền, chữ viết tuy xấu, nhưng ít nhất hai chữ Ngải Đăng cũng được viết ra một cách phóng khoáng.
Đi bất kỳ nơi nào trong thành phố này, gặp bất kỳ ai, anh cũng không cần cảm thấy sợ hãi hay tự ti nữa.
Đó vẫn là mùa xuân lạnh lẽo của thành phố băng giá. Ngải Đăng mặc vest, đội mũ nỉ, bước đi dọc theo bờ sông. Năm năm, sáu năm không phải quá dài, nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để thay đổi nhiều điều. Ví dụ, anh đã quen với cách ăn mặc này, cũng quen với việc người ta cung kính gọi anh là thiếu gia.
Sau này, anh mới hiểu sắp xếp của Kỳ Nhị gia là gì. Ngày anh bái sư, anh đã đoán Kỳ Nhị gia không bao giờ làm gì mà không có lý do.
Ngày Kỳ Nhị gia lần đầu dẫn Ngải Đăng đến trường đua ngựa Tây Biện Môn cũng là một ngày xuân như thế, chỉ có điều ấm áp hơn. Cả thành Bắc Bình tràn ngập sắc xanh. Người ta thường nói, mùa xuân ngắn ngủi, nhưng sự ngắn ngủi ấy vẫn khiến Bắc Bình lộ ra vẻ đáng yêu.
Trời trong xanh, chim trong lồng và ngoài trời đều hót líu lo. Các ông lớn, thiếu gia, người ngoại quốc, người bản địa, giàu nghèo khắp nơi đổ về trường đua ngựa, có người vì giao lưu xã hội, có người vì thử vận may, có người hy vọng một canh bạc định đoạt cả đời.
Kỳ Nhị gia vẫn mặc trường bào, đầu đội một chiếc mũ lễ khá nổi bật. Vì ông trọc đầu, nên thỉnh thoảng đội mũ lại bị đồn là ông thích đội mũ. Ngải Đăng thì luôn diện bộ lễ phục phương Tây cao cấp.
Hai người đứng trên khán đài xem ngựa chạy một lúc rồi đi ra phía sau. Phía sau không phải ai cũng vào được, người ngoại quốc phụ trách kiểm tra rất nghiêm. Nhưng khi thấy Kỳ Nhị gia, người ngoại quốc ấy liền cho qua, dù Kỳ Nhị gia chẳng nói một câu tiếng nước ngoài.
Tại đây, Kỳ Nhị gia và Ngải Đăng mỗi người cầm một ly champagne, như đang chờ ai đó. Ngải Đăng lúc ấy đã hiểu cách giữ mồm giữ miệng, không mở lời khi không cần, lại càng không hỏi những điều nghi hoặc trong lòng. Quan sát nhiều, suy nghĩ nhiều.
Nếu chỉ ngồi chờ người khác đưa câu trả lời, anh sẽ luôn ở thế bất lợi.
Không lâu sau, một quý bà ăn mặc lộng lẫy bước đến chỗ họ. Bà là người Trung Quốc, khoảng 40 tuổi, phong thái vẫn còn mặn mà. Đi cùng bà là một phụ nữ ngoại quốc cũng trạc tuổi, dáng vẻ và cách ăn mặc đều không tầm thường.
Lần ấy, Kỳ Nhị gia không chỉ giới thiệu Ngải Đăng là thiếu gia, mà còn cố tình ám chỉ rằng anh có thể là một đại quý tộc thời tiền triều. Thực ra, sau khi nhà Thanh sụp đổ, danh phận quý tộc tiền triều không chỉ có thể trở thành gánh nặng mà còn dễ bị người ta chế giễu, thậm chí gây tai họa.
Nhưng Kỳ Nhị gia làm một số việc kinh doanh, nếu có thân phận này sẽ mang lại không ít thuận lợi, càng khiến người khác tin tưởng.
Ngải Đăng đi theo Kỳ Nhị gia mấy năm, biết nhiều hơn người ngoài, nhưng cũng chỉ giới hạn. Anh biết Kỳ Nhị gia từng là một bậc lão làng trong một băng đảng lớn gần Hoàng thành, rằng ông không vợ không con nhưng có một người cháu giữ chức vụ quan trọng trong băng đảng ấy.
Kỳ Nhị gia từ lâu đã nghiêm cấm Ngải Đăng tham gia băng đảng, đồng thời cũng nhắn nhủ cháu mình không được làm khó Ngải Đăng. Hai thầy trò ngày thường tuyệt đối không qua lại với băng đảng, nhưng dù không còn trong giang hồ, giang hồ vẫn có danh tiếng của ông.
Ví dụ như chuyện kinh doanh ở trường đua ngựa, không phải ai cũng làm được.
"Con ngựa đỏ vừa rồi, nhà Ngải thiếu gia không biết đã có bao nhiêu con như vậy. Nếu cậu ấy nói con ngựa đó thắng, nhất định sẽ thắng…"
Hai vị quý bà tin tưởng tuyệt đối, nhìn Ngải Đăng chằm chằm. Nhưng Ngải Đăng chẳng nói cười, tỏ vẻ thờ ơ. Lúc đó, Ngải Đăng vừa qua 18 tuổi, cao không kém Kỳ Nhị gia, dáng người cao lớn, vai rộng, lại thêm khuôn mặt tuấn tú vừa rũ bỏ nét trẻ con. Đi đến đâu, anh cũng khiến phụ nữ ngoái nhìn.
Nhưng anh chẳng bận tâm, quan trọng hơn là anh biết Kỳ Nhị gia muốn anh thể hiện như vậy. Anh càng biết, mình nên như vậy.
Khi hai người rời trường đua ngựa, Kỳ Nhị gia nói một câu kỳ quặc:
"Nếu ta ở tuổi cậu, với vẻ ngoài này, không biết đã có bao nhiêu phụ nữ rồi. Cậu thì hay thật, gặp cô nàng nào đẹp cũng chẳng buồn liếc mắt."
Kỳ Nhị gia xưa nay không nói lời thừa.
Nếu ông nói câu gì bông đùa, hoặc là đang mỉa mai, hoặc là có ý sâu xa. Lần này, ông đang thử Ngải Đăng.
Ngải Đăng không biểu lộ gì, cũng không định mở lời. Đúng lúc đó, một cô gái mặc đồ cưỡi ngựa, dáng vẻ oai phong lướt qua. Anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng thì quay đầu nhìn. Cô gái ấy cũng quay lại, nở một nụ cười rực rỡ với anh, đôi mắt đẹp chớp chớp, như muốn mời anh bước tới.
Ngải Đăng không đi, quay đầu tiếp tục bước đi. Nhưng anh biết, vành tai mình hơi nóng lên.
Kỳ Nhị gia đứng sau cười ha hả, rồi thấp giọng nói:
"Ta còn tưởng cậu không thích phụ nữ. Hóa ra vẫn thích."
Ngải Đăng vẫn im lặng.
Anh không cần nói với Kỳ Nhị gia rằng, anh không phải không thích phụ nữ, chỉ là trong khoảng thời gian dài trước đó, anh rất sợ phụ nữ. Những ánh mắt ngây thơ, tò mò, e thẹn, mờ ám, chứa chan tình cảm của họ, dường như có thể nhìn thấu bí mật sâu kín nhất trong lòng anh, những ký ức tồi tệ nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!