Chương 36: Em trốn đi

Trời sắp tối mà chưa tối hẳn, hôm nay lại đặc biệt lạnh. Trước khi đến tiệm may Thụy Tuyết, Triệu Từ Hành và Vương Túc Cầm có chút lo lắng rằng tiệm đã đóng cửa. Nhưng khi họ tới nơi, tiệm không chỉ chưa đóng mà còn khá đông khách, trông có vẻ rất nhộn nhịp.

Vào trong, họ mới phát hiện không ít nữ sinh vừa thi xong trong trường cũng đến đây, có người đi một mình, có người đi cùng bạn bè, thỉnh thoảng mới thấy một hai nam sinh đi kèm.

Mấy nam sinh này nhìn có vẻ hơi lúng túng, nhưng nếu nói họ hoàn toàn không hứng thú với mọi thứ trong tiệm thì cũng không đúng, ánh mắt họ cứ lướt khắp nơi; còn nếu nói họ có hứng thú, thì lại chẳng thấy ai thực sự xem kỹ vải vóc hay kiểu dáng.

Dù Thụy Tuyết cũng may đồ nam, nhưng danh tiếng vẫn thiên về trang phục nữ, vì vậy trong tiệm, từ ma

-nơ

-canh, trang phục nữ đến khách nữ đều chiếm đa số. Thoạt nhìn, mọi thứ rực rỡ sắc màu, kiểu dáng muôn hình vạn trạng.

Tuy là một tiệm may nghiêm chỉnh, nhưng lại như vô tình mang thêm chút sức sống hấp dẫn.

Một nhân viên của tiệm ngay lập tức tiến tới tiếp đón Vương Túc Cầm và Triệu Từ Hành. Vương Túc Cầm vốn là khách quen, nên nhân viên tên Thôi Anh nhiệt tình chào đón không ngớt. Một tiếng Vương lão sư lập tức thu hút sự chú ý của những nữ sinh khác trong tiệm.

Đa phần nhận ra Vương lão sư là giảng viên khoa Âm nhạc, còn Triệu lão sư là giảng viên khoa Mỹ thuật. Vậy nên một số người tranh thủ chào hỏi vài câu. Một số nữ sinh rụt rè hoặc vốn không có ý định may đồ thì lần lượt rời đi, để lại trong tiệm chỉ còn khoảng một nửa số người, nhưng vẫn rất náo nhiệt.

Triệu Từ Hành lúc ấy chưa thấy có gì kỳ lạ. Thôi Anh dẫn cô và Túc Cầm xem qua nhiều loại vải, giới thiệu nhiều kiểu dáng. Chẳng hạn, cái này là kiểu dáng hiện đang thịnh hành nhất ở Thượng Hải, cái kia là kiểu mà năm ngoái các quý bà ở Hồng Kông yêu thích nhất.

Thôi Anh nói năng lưu loát, rất am hiểu tâm lý khách hàng nữ. Triệu Từ Hành vốn không định may đồ mới, thứ nhất là cô đã hứa với Ngải Đăng rằng sẽ đi đến tiệm gần hiệu ảnh Cherry cùng anh, thứ hai, cô chỉ định đi cùng Vương Túc Cầm để xem như xong nợ chuyện trước đó.

Nhưng sau lời giới thiệu của Thôi Anh, cô cũng hơi động lòng.

Vương Túc Cầm vốn là người tinh ý, thấy Triệu Từ Hành không thể rời mắt khỏi chiếc sườn xám tím trên ma

-nơ

-canh, liền nói ngay với Thôi Anh:

"Đo cho Triệu lão sư đi."

Triệu Từ Hành quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: Đo gì cơ? Cô vừa hỏi đã hiểu ra, tất nhiên là đo kích cỡ. Nhưng cô vẫn hơi khó hiểu, mình còn chưa quyết định, sao lại phải đo trước?

Vương Túc Cầm mỉm cười, ghé tai cô giải thích:

"Thụy Tuyết này làm sườn xám, lúc nào cũng phải đo dáng khách trước. Nếu hợp ý họ thì họ mới làm. Không thì dù có trả bao nhiêu tiền cũng không nhận."

Triệu Từ Hành nhíu mày, thầm nghĩ ông chủ lớn của tiệm này đúng là biết cách tạo sự khan hiếm, cố ý tỏ vẻ cao sang. Giá cả vốn đã không rẻ, khách tới đây hẳn đều là người không thiếu tiền, giờ lại khiến việc may được một chiếc sườn xám ở đây trở thành một điều hiếm hoi đáng tự hào.

Thôi Anh đứng bên nghe thấy hai cô giáo thì thầm, chắc cũng đoán ra họ đang nói gì, liền nhanh nhẹn cười nói nhỏ:

"Triệu lão sư không cần lo, cô chắc chắn là khách mà tiệm chúng tôi hằng mong ước."

Câu nói nghe như lời khen, nhưng Triệu Từ Hành nghe xong lại không vui, liếc Thôi Anh một cái mà không nói gì, có chút trách anh xen vào chuyện không liên quan. Thôi Anh hiểu ý, cúi đầu lùi lại một bước, để hai cô tiếp tục bàn bạc.

Vương Túc Cầm kéo tay áo Triệu Từ Hành, giải thích thêm:

"Họ không bao giờ nói thẳng tiêu chuẩn, nhưng tôi nghĩ họ không nhận khách quá béo, quá gầy, quá cao, quá thấp, già quá cũng không nhận, trẻ quá cũng không nhận…" Cô hạ giọng, làm bộ xấu hổ,

"Vòng ngực lớn quá không nhận, nhỏ quá cũng không nhận… Tôi nghe nói có mấy cô gái làng chơi người ngoại quốc muốn đến may sườn xám, xét ra các điều kiện đều hợp nhưng họ cũng không nhận, cho thấy người không đoan chính cũng không nhận."

Triệu Từ Hành nghe đến đây suýt chút nữa muốn chửi thẳng. Ông chủ lớn hoặc thợ may của tiệm này tưởng mình đang làm vua tuyển phi tần sao? Lại còn sỉ nhục phụ nữ như thế!

Tuy hôm trước cô có nói với Ngải Đăng rằng phải xem anh có xứng đáng làm người mẫu của mình không, nhưng đó chỉ là lời đùa bâng quơ giữa tình nhân.

Thực tế, cô không chỉ vẽ những người đẹp như Ngải Đăng hay Yelena, mà còn muốn khắc họa mọi khía cạnh của cuộc sống, tìm kiếm và thể hiện vẻ đẹp khó nắm bắt, phản ánh thế giới cô nhìn thấy và suy nghĩ.

Giờ đây, cô mới hiểu tại sao Vương Túc Cầm lại thích tiệm này, tại sao những nữ sinh kia cũng tìm đến đây. Đa phần họ là những phụ nữ mới, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn khao khát được khẳng định theo chuẩn mực xã hội. Việc được Thụy Tuyết may cho một chiếc sườn xám, nghĩa là dáng người họ là hoàn hảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!