Ngải Đăng hỏi: "Vậy kế hoạch của ông là gì?"
Giọng nói của anh không lớn, bình tĩnh đến mức khiến người khác khó chịu.
Marco lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này là buổi sáng, câu lạc bộ đêm Thiên Đường giống như nhịp sinh hoạt thường ngày của nó, cửa lớn đóng chặt, vừa mới chìm vào giấc ngủ. Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, chỉ có vài chai rượu rỗng và mảnh vỡ thủy tinh trước cửa câu lạc bộ tiết lộ về một đêm hoang dại vừa trôi qua.
Marco rất rõ Joshua Levy là kiểu người như thế nào. Người đàn ông Do Thái này không phải thành viên băng đảng, cũng không có liên quan đến giới tội phạm. Nhưng ông ta giữ mối quan hệ vừa vặn với cả thế giới hắc bạch của thành phố này. Người Do Thái dùng thứ trực tiếp nhất để thiết lập những mối quan hệ ấy: tiền bạc. Về mối quan hệ giữa Levy và Ngải Đăng, trước đây Marco đoán hai người chỉ có quan hệ làm ăn.
Nhưng việc người Trung Quốc này đưa hắn đến đây buộc Marco phải nghi ngờ mối quan hệ giữa họ thân thiết hơn nhiều.
Ngoài ra, dù Levy không phải người trong giới giang hồ, nhưng không có nghĩa là bảo vệ của ông ta không được trang bị súng. Dù thế nào, theo Ngải Đăng vào trong là lựa chọn không an toàn. Một quyết định còn ngu ngốc hơn là ở lại trong xe, để người đàn ông Trung Quốc này vào lấy đồ.
Cân nhắc xong, Marco nói: "Tôi sẽ đi cùng anh đến cửa. Cửa mở ra, anh bảo người mang đồ của tôi ra đây. Tôi nhắc lại, đừng có ngu ngốc!"
Ngải Đăng không phản đối, từ từ nhấc tay khỏi vô lăng, chuẩn bị mở cửa xe.
"Đợi đã!" Marco quát, "Đưa súng của anh đây trước!"
Ngải Đăng giơ hai tay lên cao, ung dung đáp: "Tôi không mang theo."
"Anh không mang theo?" Marco không tin, hỏi lại.
"Quên mất."
Tất nhiên Marco không tin. Hắn chĩa súng vào Ngải Đăng, ra lệnh: "Mở cửa xe. Chậm thôi!"
Ngải Đăng làm theo.
Marco vẫn giữ súng chĩa vào Ngải Đăng, đồng thời mở cửa xe.
Hai người gần như cùng lúc bước ra khỏi xe. Marco lập tức đi vòng ra phía sau Ngải Đăng, dí súng vào lưng anh, ra lệnh đặt tay lên nóc xe. Sau khi kiểm tra kỹ, hắn phát hiện Ngải Đăng quả thực không mang súng.
Dù ngạc nhiên, Marco vẫn rất cẩn trọng. Hắn bắt Ngải Đăng từ từ quay người lại và đi về phía trước, trong khi bản thân di chuyển phía sau, quan sát xung quanh.
Khi cả hai tới trước cửa câu lạc bộ, Marco ra lệnh: "Gõ cửa."
Ngải Đăng không làm, quay đầu lại hơi nghiêng, bình thản nói: "Tôi có chìa khóa."
"Tôi bảo anh gõ cửa. Anh không hiểu tiếng Anh à?" Marco liếc nhìn xung quanh, thấy vẫn không có ai, rồi đột nhiên dùng khẩu súng gõ mạnh vào thái dương Ngải Đăng hai lần.
Ngải Đăng đành gõ cửa.
Không ai trả lời.
"Gõ nữa đi, gõ cho đến khi có người ra mở cửa."
Ngải Đăng gõ thêm vài lần. Một lúc sau, bên trong dường như có tiếng động.
Marco lập tức lùi lại đứng sau Ngải Đăng, một lần nữa dí súng vào lưng anh.
Người ra mở cửa là một thanh niên da đen cao lớn, lực lưỡng. Anh ta rõ ràng nhận ra Ngải Đăng, nhưng tỏ vẻ bối rối khi nhìn thấy Marco. Trước khi người thanh niên kịp nói, Ngải Đăng đã lên tiếng: "Cậu…"
"Tiếng Anh." Marco cười nhắc nhở, "Nói tiếng Anh đi, Ngải tiên sinh. Anh xem, tiếng Trung của tôi quá tệ."
Ngải Đăng chuyển sang tiếng Anh. "Chào buổi sáng, Eric. Đây là bạn tôi, Marco. Cậu có thể mang giúp tôi thứ của tôi ra đây không?"
Eric thận trọng gật đầu, liếc nhìn Marco vài lần, rồi hỏi lại Ngải Đăng bằng tiếng Anh: "Chào buổi sáng, tiên sinh. Anh có ổn không? Thứ gì, ở đâu?"
"Trong văn phòng của Levy tiên sinh. Cậu biết két sắt của ông ấy ở đâu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!