Chương 30: Làm thiếu gia thì phải ra dáng thiếu gia

"Thì ra anh tên là Eden, nghĩa là vườn địa đàng." Trong bóng tối, Triệu Từ Hành thì thầm thật khẽ. Cô nhớ Ngải Đăng từng nói anh lớn lên ở một nhà thờ Thiên Chúa giáo tại Cáp Nhĩ Tân, có lẽ cái tên này do một vị giáo sĩ ngoại quốc đặt.

Chỉ là anh chưa bao giờ kể rõ về quãng thời gian ở nhà thờ, mà chỉ nói đến việc gặp gỡ Kỳ Nhị gia.

"Không còn Eden nữa, anh tên là Ngải Đăng." Ngải Đăng nói một cách bình thản. Anh nhìn về phía Triệu Từ Hành, cô cũng nhìn về phía anh. Khoảng cách giữa hai người không quá xa, nhưng cũng không gần lắm. Anh có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ từ cô, có thể nghe thấy nhịp thở không đều của cô.

Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt cô, anh vẫn có thể tưởng tượng được hình dáng của cô.

Vừa rồi, cô là người đầu tiên cởi áo ngoài, lên giường và chui vào chăn. Sau đó anh mới bước vào phòng. Khi anh cởi quần áo, cô đã quay mặt đi, có lẽ còn nhắm mắt, cả người căng thẳng không dám động đậy.

Anh thấy cô như vậy nên không trêu chọc, lặng lẽ tắt đèn và nằm xuống bên cạnh cô.

"Đó là một cái tên hay, Kỳ Nhị gia thật biết cách đặt tên." Triệu Từ Hành khen ngợi, rồi hỏi tiếp,

"Ngải Đăng, tại sao anh lại muốn đi theo Kỳ Nhị gia? Ông ấy thực sự là người thế nào?"

Nằm bên cạnh cô gái mà mình thích, lòng Ngải Đăng có chút bối rối. Trước đó, khi kể lại chuyện cũ, cô không nói gì thì còn đỡ, bây giờ cô nhẹ nhàng hỏi anh những câu như vậy khiến anh cảm thấy cả người nóng bừng. Anh dứt khoát xoay người, nằm xa cô một chút.

Anh điều chỉnh lại nhịp thở, hai tay gối sau đầu, nhìn lên trần nhà tối om, rồi bất chợt hỏi,

"Từ Hành đã bao giờ bị đói bụng chưa?"

Triệu Từ Hành ngẩn ra, không ngờ anh lại hỏi điều này. Trong bóng tối, cô khẽ lắc đầu, đáp, Hình như chưa.

Từ khi đi theo Triệu Đức Thụy, cô không những không phải chịu đói, mà bữa nào cũng có thịt ăn. Triệu Đức Thụy tuy không xuất thân từ gia đình giàu có quyền quý, nhưng nhà họ Triệu vốn là dòng dõi thư hương. Tổ tiên ông là người Phúc Kiến, thời nhà Thanh từng có vài người đỗ tiến sĩ.

Nhà họ Triệu đông con cháu, đến đời Triệu Đức Thụy, đa số đều làm ăn khấm khá. Bố mẹ Triệu Đức Thụy mất sớm, ông còn một người anh trai sống ở Hồng Kông. Triệu Từ Hành từng gặp bác cả vài lần lúc còn nhỏ, lần sau nữa là ở tang lễ cha nuôi.

Triệu Đức Thụy là giảng viên đại học, cả đời vẽ tranh, có chút tiếng tăm, nuôi con cái không thiếu thốn gì. Chỉ tiếc là ông mất sớm.

Triệu Từ Hành nghĩ ngợi, không nói ra.

Cô biết, so với nhiều người, mình đã rất may mắn.

"Khi đói đến cùng cực, phải tranh đồ ăn với chó hoang," Ngải Đăng nói một cách lạnh nhạt, giọng anh như lạc về thành phố trong ký ức.

"Mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân kéo dài vô tận, có lúc cảm giác như mùa xuân sẽ không bao giờ đến." Anh nói rồi khẽ cười, "Ha, mà cũng chưa phải điều tệ nhất.

Kỳ Nhị gia nói đúng, anh có thể đi lính. Nếu không gặp ông ấy, có lẽ anh thực sự đã đi lính rồi… Anh theo ông ấy hai ngày, biết ông ấy đến từ Bắc Kinh – khi đó vẫn gọi là Bắc Kinh, biết ông ấy có súng, có tiền, ai cũng sợ ông ấy… Anh muốn trở thành người như thế."

Triệu Từ Hành nghe, im lặng một lúc lâu.

Cô nhìn về phía Ngải Đăng. Giờ đây anh đã nằm cách xa cô hơn. Cô muốn đến gần anh, ôm lấy anh, nhưng lại ngập ngừng.

Họ đều là những đứa trẻ mồ côi trong loạn thế.

Cô may mắn hơn một chút, anh lại kém may mắn hơn. Cô gặp được Triệu Đức Thụy từ sớm, còn anh mãi đến năm mười bốn tuổi mới gặp Kỳ Nhị gia. Triệu Đức Thụy là một nhà nho, còn Kỳ Nhị gia nghe có vẻ là người trong giới giang hồ.

"Có phải Kỳ Nhị gia dạy anh viết chữ không?"

Cô hỏi.

Ừ. Ngải Đăng nhìn về phía cô,

"Học muộn, mà phải học nhiều thứ, nên viết không đẹp."

Thật ra… cũng tạm. Triệu Từ Hành mím môi. Nói thế có hơi miễn cưỡng, nhưng cô không muốn làm anh buồn.

Ngải Đăng khẽ cười, hiểu cô đang an ủi mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!