Chương 26: Em phải ngoan một chút

Mũi cũng đỏ rồi. Người đàn ông nói một câu kỳ quái.

Lúc đầu Triệu Từ Hành chỉ nghe thấy Ngải Đăng nói một câu, nhưng cô không hiểu anh đang nói gì. Trong vòng tay anh, cô quên mất mình đang ở đâu, quên cả việc tuyết vẫn còn rơi, thậm chí quên đi sự căng thẳng. Rồi khi kịp nhận ra, cô bật cười, trong lòng cũng có chút trách móc.

Cô đã nhắm mắt lại, thế mà anh chỉ hôn nhẹ lên sống mũi. Chẳng lẽ trong mắt anh, cô có một cái mũi đẹp đến mức không thể cưỡng lại được sao? Suýt nữa cô đã nói ra điều đó, nhưng lại thấy như vậy không đủ ý tứ. Cô định liếm môi, nhưng chưa kịp làm thì đôi môi của anh đã áp lên môi cô.

Là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng kéo dài vĩnh cửu. Là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng đắm đuối triền miên không dứt. Là bài thơ tình lãng mạn của nhà văn, cũng là vườn địa đàng đầu tiên trong bức tranh của họa sĩ. Cô nhắm mắt lại lần nữa, nhưng không biết anh có nhắm mắt không.

Khi cô mở mắt ra, anh cũng mở mắt. Đôi môi anh rời đi, nhưng hơi thở của anh vẫn ở gần ngay đó.

Lần này, Triệu Từ Hành không đợi Ngải Đăng nói, cô đã nhanh miệng:

"Không được nói môi em cũng đỏ đấy nhé."

Giọng nói và biểu cảm của cô đều nghịch ngợm đáng yêu, khiến Ngải Đăng không nhịn được lại hôn cô, còn cọ nhẹ mũi vào mũi cô.

"Em phải ngoan một chút." Anh khàn giọng nói.

Triệu Từ Hành suýt nữa đẩy anh ra.

Ngải Đăng nhìn biểu cảm và phản ứng của cô, nghĩ rằng mình có lẽ đã nói sai điều gì.

"Không ngoan cũng được." Anh nhíu mày, đổi lời. Ở phía xa, người mặc áo đỏ thẫm đã quay trở lại tiệm trước khi anh hôn Triệu Từ Hành.

Bây giờ Triệu Từ Hành đã biết nên đặt tay ở đâu.

Cô cứng nhắc vòng tay qua cổ Ngải Đăng, trêu chọc:

"Ngải thiếu gia chưa từng hôn cô gái nào sao?"

Ngải Đăng ôm chặt eo cô, đáp lại bằng giọng điệu trêu ghẹo: Sao em nghĩ thế?

Vẻ mặt đó của anh làm Triệu Từ Hành hoảng hốt, vội quay mặt đi. Cô cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, hoặc tại sao lại cảm thấy đây là lần đầu tiên của anh. Chính cô cũng không có kinh nghiệm gì để đánh giá Ngải Đăng có kinh nghiệm hay không.

Đương nhiên cô rất thích nụ hôn ấy, không ngại nếu được thêm lần nữa. Nhưng lúc này, có lẽ nên dừng lại…

"Em nói linh tinh thôi." Triệu Từ Hành buông tay, lùi người lại, cố gắng tạo khoảng cách với anh.

"Em chóng mặt, tuyết rơi lớn quá, em muốn về nhà."

"Không phải lúc nãy em nói không chóng mặt sao?"

Ngải Đăng chưa vội buông cô ra.

Triệu Từ Hành thầm mắng: Đồ đáng ghét. Miệng thì nói:

"Giờ thì thấy chóng mặt rồi."

Ngải Đăng chỉ dịu dàng nhìn cô, rồi từ từ buông cô ra. Cô quay người bước về phía chiếc xe Ford đen. Ngải Đăng lập tức đi theo, mở cửa xe giúp cô.

Trước khi cô bước vào, anh cúi đầu thì thầm bằng tiếng Pháp: Je taime." Phát âm chuẩn xác, giọng trầm ấm.

Anh yêu em.

Triệu Từ Hành ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ngải Đăng. Đôi mắt anh đen tuyền, sâu thẳm đến mức không phù hợp với tuổi tác, lần đầu tiên cô thấy trong đó có vết thương. Cô không biết phải đáp lại thế nào. Không biết yêu một người cần bao lâu.

Một tháng trước, cô thậm chí không biết Ngải Đăng là ai, trông như thế nào.

Ngải Đăng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô vỗ nhẹ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!