Chương 20: Ngải tiên sinh, tôi cũng không phải khách hàng của anh

Trên bàn làm việc, chiếc cốc trà bốc hơi nghi ngút, tàn thuốc trong gạt tàn vừa mới được dụi tắt, những mẩu bánh bao thịt ăn dở rơi vãi lộn xộn trên mặt bàn. Tào Nguyên Vinh ợ một tiếng, rồi ngáp dài, lảo đảo chống tay vào cạnh bàn, từ chiếc ghế làm việc đứng dậy.

Ông ta ăn mặc lôi thôi, tóc tai bết dầu và rối bù, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Cục trưởng Tào của sở cảnh sát khu Đông Nam Bắc Bình vừa trải qua một đêm thức trắng. Ông dẫn đội truy lùng, nấp suốt một đêm ở ga tàu hỏa Tiền Môn.

Tin từ các mật thám mặc thường phục cho biết băng đảng Triều Tiên trong thành phố đã mua một lô vũ khí từ Thượng Hải, dự kiến sẽ được chuyển đến Bắc Bình bằng đường sắt vào tối qua. Nhưng cuối cùng, ông và đội của mình chẳng thu được gì.

Những chuyện gây nản lòng kiểu này với Tào Nguyên Vinh đã chẳng còn xa lạ, bắt quả tang mới là chuyện hiếm hoi.

Tiền Kinh đứng dựa cửa, cúi người chỉ tay về phía ngoài, nơi có hai người phụ nữ nước ngoài, rồi nói với Tào Nguyên Vinh:

"Cục trưởng Tào, người ở ngay đó."

Tào Nguyên Vinh liếc mắt nhìn, vừa định lên tiếng thì ngáp dài một cái. Ngáp xong, ông mất kiên nhẫn nói:

"Đưa bọn họ vào phòng thẩm vấn, tôi uống xong ly trà đặc rồi sẽ qua…"

Tiền Kinh vừa nhận lệnh định đi, thì Tào Nguyên Vinh lại gọi giật lại, hạ giọng bảo:

"Cứ để bọn họ đợi, lát nữa tôi đích thân hỏi."

Nghe vậy, Tiền Kinh gật đầu, ánh mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ.

Tào Nguyên Vinh quay lại bàn làm việc, cầm cốc trà lên, vừa thổi vừa nhấp một ngụm. Sau đó, ông dựa vào bàn, tiện tay lấy tờ báo sáng nay lên xem.

Trên Bắc Bình Nhật Báo có một bài viết của người ký tên là Thu Du Tử — cái tên này nghe thôi đã thấy là kiểu người tự cho là có chút văn hóa mà đặt đại. Nghĩ vậy, Tào Nguyên Vinh tiếp tục đọc.

Bài viết của Thu Du Tử có liên quan đến vụ án Lâm Kiều, nhưng không mang giọng điệu nghiêm túc thường thấy của các phóng viên, mà giống kiểu chuyện kể hơn.

Nội dung chủ yếu là những điều Thu Du Tử thu thập được qua trò chuyện với bạn học, giáo viên của Lâm Kiều và hàng xóm trong tứ hợp viện nơi cô ấy thuê trọ. Từ đó, tác giả kết luận rằng thân thế của Lâm Kiều tuy bí ẩn, nhưng cô ấy không giống kiểu người làm gián điệp.

Bài viết còn nhắc đến những tin đồn về hình xăm vật tổ trên lưng cô, nhiếp ảnh gia người Do Thái mất tích cùng thời điểm, cùng mối quan hệ khó nói giữa hai người họ.

Cuối bài, tác giả trích dẫn lý thuyết tâm lý học của một người phương Tây tên Freud để tổng kết… Nói chung, trong mắt Tào Nguyên Vinh, Thu Du Tử đã bịa đủ mọi thứ chỉ để viết được một bài đăng báo.

Dù vậy, Tào Nguyên Vinh cũng nhận ra Thu Du Tử quả thực đã làm chút điều tra. Nếu đây không phải là bút danh của một phóng viên trong tòa soạn, thì rất có thể Thu Du Tử quen biết Lâm Kiều.

Độ nóng của vụ án Lâm Kiều đang giảm dần.

Một mặt, áp lực từ cấp trên đè nặng lên Tào Nguyên Vinh cũng đã giảm rõ rệt; mặt khác, báo chí đưa tin về vụ án cũng ít đi.

Nếu không, bài của Thu Du Tử đã không được đăng.

"Nữ sinh Bắc Bình bị sát hại dã man, vứt xác ngoài khu sứ quán" — tiêu đề nghe rất giật gân, nhưng không có thêm tình tiết cụ thể thì người ta sớm muộn cũng sẽ mất hứng thú.

Tào Nguyên Vinh làm việc không phải để xem trò vui. Những chuyện mà dân chúng không quan tâm hoặc thậm chí không biết, đôi khi ông vẫn phải điều tra đến cùng. Vụ án Lâm Kiều có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng mọi manh mối đều đứt đoạn.

Thêm nữa, Tào Nguyên Vinh còn nhiều việc khác, nên vụ này tạm thời bị xếp vào trạng thái điều tra dở dang.

Hàng trắng là một manh mối, nhưng tên Marco trời đánh kia không đời nào hợp tác với cảnh sát Trung Quốc.

Người đứng tên thuê tứ hợp viện cũng là một manh mối, nhưng ngoài bà lão họ Trần thì dường như không ai từng thấy người đó. Mà bà Trần căn bản chẳng thể mô tả được người này. Ngoài việc khẳng định đó là một thanh niên Trung Quốc, bà thậm chí không nhớ rõ giọng nói của anh ta.

Lúc thì bảo là giọng Bắc Bình, lúc lại bảo nghe không ra. Tuy vậy, đây cũng có thể coi là một manh mối — người này rất có thể không phải dân miền Nam.

Nhưng giọng nói thì chẳng phải thứ không thể bắt chước.

Vật tổ trên lưng Lâm Kiều là một manh mối, nhưng Tào Nguyên Vinh nhìn tới nhìn lui vẫn không tìm ra ý nghĩa gì. Đó chỉ là một dấu ấn màu đỏ như máu, vuông vức, với vài đường nét mảnh, trông như dấu ấn trên gia súc chuẩn bị giết mổ.

Ông còn đặc biệt hỏi vài bậc tiền bối giàu kinh nghiệm, đáng tin cậy, nhưng họ cũng không nói được đó là gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!