Chương 17: Nhưng không được hồ đồ

Anh sẽ không thực sự mong cô nắm tay anh từ trường đi ra chứ? Khi đi cùng Ngải Đăng về phía cổng đông, Triệu Từ Hành vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

Nói đến tuổi tác của Triệu Từ Hành, cô đã qua cái thời ngây ngô về chuyện nam nữ từ lâu. Nhưng sống đến hai mươi chín tuổi, cô thật sự chưa từng yêu ai. Hồi còn trẻ, như cô từng nói với Lương Hi Minh, cô một lòng tôn sùng cha nuôi, đến mức những cậu trai cùng tuổi trong mắt cô cũng chỉ là người qua đường.

Lớn thêm chút nữa, cô dồn hết tâm trí vào việc học, ngoại trừ Hi Minh, dường như cô không có người bạn khác giới nào thân thiết. Triệu Đức Thụy từng hỏi cô có thích ai không, cô luôn trả lời là không.

Đến mãi sau cô mới nhận ra, những nam sinh từng có ý theo đuổi cô đều tưởng rằng cô và Hi Minh là một cặp, nên sớm đã rút lui khỏi cuộc đua. Giờ thì những người bạn học đó đều đã yên bề gia thất.

Khi ở Paris, cũng có vài người theo đuổi cô, cả người Trung lẫn người nước ngoài, nhưng cô không có cảm giác đặc biệt với ai trong số họ. Hơn nữa, dường như điều những người đàn ông đó mong muốn từ cô chỉ là những phút vui vẻ nhất thời, không phải một tình yêu vĩnh cửu.

Triệu Từ Hành không phản đối những điều đó trong tư tưởng, thậm chí cô còn ngưỡng mộ những cô gái hiện đại, dám sống vì bản thân và thoát khỏi những ràng buộc truyền thống. Nhưng đến lượt mình, cô lại không rõ ràng mình muốn gì. Hoặc có lẽ, cô ít nhất biết mình không muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Vì điều này, cô không ngại khi người khác gọi mình là gái già. Như lần đó, Vương Túc Cầm dù chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi nhưng đã bóng gió ám chỉ như thế. Triệu Từ Hành tự nhận không phải là người rộng lượng, nhưng có lúc cô lười tranh cãi với Túc Cầm.

Dù sao, già hơn hay trẻ hơn, kết hôn hay không, cuối cùng cũng sẽ già đi. Sống trên đời, chẳng lẽ ngoài kết hôn, không còn gì để theo đuổi sao?

Tuy vậy, từ khi quen Ngải Đăng, Triệu Từ Hành cũng đôi lúc tự hỏi, sự tò mò của cô về anh, hay cảm giác căng thẳng khi ở gần anh, rốt cuộc là vì điều gì? Cô không muốn đi đến kết luận rằng mình thích Ngải Đăng, bởi thích một người đã có gia đình không chỉ vô đạo đức mà còn rất đau khổ.

Nhưng, trớ trêu thay, song song với điều đó, cô cũng muốn biết Ngải Đăng thật sự nghĩ gì về cô.

"Vừa rồi cô gọi tôi là Ngải Đăng." Ngải Đăng quay sang, đột nhiên lên tiếng.

Bị anh nhắc, tai Triệu Từ Hành nóng lên, rõ ràng gió lạnh làm tai cô tê cóng.

"Không phải lần trước anh bảo cứ gọi tên anh là được sao?"

Cô bình thản giải thích, đầy lý lẽ.

"Chúng ta đâu phải người thời xưa, tôi gọi tên anh, có phải đang mắng anh đâu."

Ngải Đăng nhướng mày, liếc nhìn Triệu Từ Hành một cái, rồi khẽ gọi, Từ Hành.

Triệu Từ Hành không biết là do giọng nói của anh, hay cách anh gọi, hoặc có khi là cái tên của cô vốn dĩ có vấn đề. Anh gọi lên, nghe kỳ lạ vô cùng.

Cô lập tức khô miệng, như một thiếu nữ đoan chính, bèn nói ngay,

"Anh cứ gọi tôi là Triệu tiểu thư đi, Ngải tiên sinh."

Tại sao?

"Vì chúng ta không thân…"

Cả hai đang nhìn nhau, lúc này, giọng Lương Hi Minh vang lên từ xa, Từ Hành, Từ Hành…

Triệu Từ Hành nghe thấy liền nghĩ, đây mới là cách gọi chính đáng. Cô quay đầu lại, thì thấy Lương Hi Minh đã chạy đến trước mặt, mùa đông mà trán anh đầy mồ hôi.

"Lúc nào cũng phải chạy theo em, Từ Hành, chẳng lẽ em không nghe anh gọi sao?" Lương Hi Minh liếc Ngải Đăng một cái, có phần không vui. Nhưng dường như anh lại cảm thấy như thế có hơi thất lễ, bèn vẫn gật đầu chào Ngải Đăng,

"Ngải tiên sinh. Hai người định đi đâu vậy?"

Triệu Từ Hành cũng nhìn Ngải Đăng, cô còn muốn hỏi điều này đây.

"Tôi định đưa Triệu tiểu thư đi dạo quanh Bắc Bình." Ngải Đăng mặt dày nói.

Triệu Từ Hành nghĩ bụng, người này đúng là nói dối không chớp mắt.

Lương Hi Minh thầm mắng một tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói,

"Hay là cho tôi đi cùng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!