Lương Hi Minh ngập ngừng nói:
"Qua bên đó phải đi một đoạn, mà hôm nay chúng ta lại không mang bảng vẽ, giấy bút gì cả…" Chính anh nói xong cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, cứ như thể đến phía đông phố Cáp Đức Môn chỉ có thể để vẽ tranh vậy. Nhưng không thì còn làm gì?
Nếu muốn đến quán rượu của người Tây, trên phố Vương Phủ đã có, trên Bình An và Cáp Đức Môn cũng có, phong cách Anh, Đức, Nga, đủ loại cho mà chọn.
Những quán rượu trên các phố này phần lớn đều rất đàng hoàng, khách Tây hay người bản địa đến đây đa phần đều làm ăn đứng đắn, chỉ có phụ nữ đến quán rượu thì có vẻ khá hiếm. Nhưng Lương Hi Minh cũng hiểu, với tính cách của Từ Hành, nếu cô thật sự muốn đi thì chẳng ai ngăn nổi.
Còn lại chẳng lẽ anh cùng cô đi dạo nhà thổ? Huống hồ nơi đó ngập tràn thuốc phiện, cocaine, heroin, toàn những kẻ vì một điếu thuốc, một chút bột trắng mà có thể bán cả con gái mình. Dù giữa ban ngày ban mặt cũng không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Triệu Từ Hành nhìn sắc mặt của Lương Hi Minh, đại khái đoán được anh đang lo lắng điều gì. Cô bèn nhẹ nhàng thuyết phục:
"Hi Minh, chúng ta ngồi xe điện đinh đinh đi qua đó. Ở phố Cáp Đức Môn có nhiều món ngon lắm. Anh không đói sao? Em cũng đói rồi."
Xe điện đinh đinh là cách gọi dân dã của tàu điện, xuất phát từ tiếng đinh đinh khi nó chạy.
Câu này của Từ Hành là nói dối. Lương Hi Minh thầm nghĩ, nếu nói về món ngon, phố Vương Phủ mới thực sự nhiều hơn.
Từ Hành muốn đi phố Cáp Đức Môn chắc chắn là vì muốn ghé qua khu gần tiệm chụp ảnh Cherry, có lẽ còn cả quán rượu Thomas mà Ngải tiên sinh nhắc đến.
"Chỉ đi phố Cáp Đức Môn thôi à?" Anh nghi ngờ hỏi.
Triệu Từ Hành do dự một chút,
"…Cũng đi qua xem phía đông phố Cáp Đức Môn nữa."
"Không đi sâu vào trong?"
Được.
Lương Hi Minh lúc này mới gật đầu. Hai người tiếp tục đi về phía trạm xe. Phố Vương Phủ vô cùng náo nhiệt, còn ồn ào hơn mười năm trước. Lương Hi Minh bỗng thoáng ngẩn người, như nhìn thấy Triệu Từ Hành của mười tám, mười chín tuổi, với hai bím tóc dài.
Khi đó anh vừa đến Bắc Bình, ông Triệu bảo con gái dẫn anh đi dạo cố đô. Khi ấy họ cũng đến phố Vương Phủ, Từ Hành còn mời anh ăn kẹo hồ lô. Không quá ngon, lúc đó anh nói với Từ Hành, vừa chua vừa gắt, có lẽ là do vận anh không tốt, quả sơn tra còn không tươi.
Từ Hành bèn nói, nhưng sau này nếu có ai hỏi, anh có thể nói mình đã ăn kẹo hồ lô chính gốc rồi. Ngon hay không là do khẩu vị mỗi người, không quan trọng lắm.
Lương Hi Minh nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng đúng. Mười năm qua, anh cũng đã từng ăn kẹo hồ lô ngon, nhưng mỗi khi kể lại với ai đó, như khi bạn bè của anh đến Bắc Bình chơi, muốn anh dẫn đi tham quan, kiểu gì cũng phải nhắc đến kẹo hồ lô, anh vẫn quen miệng nói rằng đã ăn chính gốc rồi, không quá ngon.
Mười năm trôi qua, cô gái trẻ giờ đây không còn buộc bím tóc nữa, đi giày cao gót cũng không thể nhảy nhót tung tăng. Nhưng có lúc cô quay đầu lại, Lương Hi Minh lại cảm thấy cô thật ra vẫn chẳng thay đổi gì nhiều.
"Hi Minh, anh thấy Cục trưởng Tào thế nào?"
Triệu Từ Hành bỗng hỏi, ánh mắt cô khẽ liếc nhìn anh từ trên xuống dưới rồi lại hỏi:
"Anh mặc ít như thế không lạnh à?"
Họ đã đến trạm xe, người đợi xe không nhiều.
Trời Bắc Bình hôm nay vẫn rất đẹp, thực ra mùa đông Bắc Bình luôn nhiều nắng. Dù có tuyết thì sau tuyết trời lại quang đãng. Chỉ là lạnh thì vẫn cứ lạnh, gió vẫn cứ thổi. Nhưng với người miền Nam như Lương Hi Minh, thích nghi không quá khó khăn.
Mùa đông ở Cửu Giang mới thực sự lạnh đến thấu xương, gió ẩm từ sông Trường Giang như có phép thuật biến con người thành băng.
Lương Hi Minh dáng người khá gầy, dù đã mặc áo bông bên trong bộ áo Tôn Trung Sơn nhưng nhìn vẫn có vẻ ít. Anh quay sang nhìn Triệu Từ Hành, ngây ngô lắc đầu, rồi chợt nhớ ra câu hỏi đầu tiên của cô, Khó nói, khó nói.
Triệu Từ Hành bật cười,
"Sao anh từ văn phòng Cục trưởng Tào ra mà nói chuyện cũng giống ông ta thế này. Vừa nãy trong văn phòng ông ấy, em đã định nhắc anh rồi."
Sau đó, cô thấp giọng bắt chước giọng điệu hơi quan cách của Tào Nguyên Vinh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!