Chương 48: Người hiểu lý lẽ

Hồ Bất Ngôn thấy trên người Nhai Nhi đầy vết thương thì đến ngồi mép giường gần cô, thở dài thườn thượt:

– Cô muốn đi bắt quái vật, tại sao không gọi tôi để tôi đưa cô đi. Nhìn xem giờ biến thành như này, làm trong lòng lão Hồ tôi thấy khó chịu quá. Tốt xấu gì tôi cũng là tọa kỵ của cô, rất có trách nhiệm…Nhưng tôi cảm thấy cô có lẽ không thích cưỡi tôi, tối qua là có người khác để cô cưỡi à? Tôi nhớ y phục đi đêm của cô không phải như này mà.

Nhìn kỹ, chợt kêu ré lên,

– Ôi trời, còn có hoa văn bạc nữa, đây là áo của đàn ông mà.

Nhai Nhi thấp thỏm nhìn anh ta.

– Ngươi câm miệng lại đi có được không?

Hồ Bất Ngôn cười gật đầu, vừa che miệng vừa thì thào:

– Đánh một trận rồi, lại mặc áo người ta trở về, là cởi hết để đánh à?

Nhai Nhi phớt lờ con hồ ly có đầu óc xấu xa này, quay đầu đi nhắm mắt lại. Một lúc, trong lòng toàn là nhớ tới Tử Phủ quân. Vừa mới gặp lại đã nhớ nhung rồi, thứ tình cảm này, thật sự là thứ độc nhất trên đời này. Trước kia thấy Tử Phủ quân, đơn giản là cao quý không thể mạo phạm, giờ thì sao, không đơn thuần chỉ là mạo phạm, còn khinh nhờn, đương nhiên hậu quả quả thực nghiêm trọng, cần phải chịu trách nhiệm đối với người ta.

Chỉ là không ngờ người đàn ông này bị rơi vào lưới tình lại đáng yêu dễ gần như thế, lúc anh nhìn cô, cô sẽ cảm giác được anh không muốn xa rời cô, tuy không nói thành lời, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.

Cô nằm trên đệm, trong lòng thấy ngọt ngào. Trước đêm qua cô còn cảm thấy sự tồn tại của mình không quan trọng, hôm nay lại không nghĩ như vậy nữa. Có người vướng bận, cần phải sống thật tốt, đợi số mạng xong rồi, cũng sẽ không tiếc nuối.

– Đừng nói nữa, mau đi lấy thuốc trị thương cho ta. – Cô phất tay, – Chỉ sợ người của Trường Uyên sẽ mai phục ở tiệm thuốc, chắc là rất khó lấy được phương thuốc đấy.

Hồ Bất Ngôn nói được, đứng lên đi ra cửa, đi hai bước lại quay lại, cúi xuống hỏi:

– Có muốn tiện thể mua cái gì khác không? Ví dụ như Tiêu dao tán, Khoái hoạt đan gì đó?

Nhai Nhi hung hăng lườm anh ta:

– Ngươi chờ đó, chờ ta đi lại được, ta sẽ cắt trụi cái đuôi của ngươi.

Hồ Bất Ngôn theo bản năng sờ sờ chỗ cái đuôi cụt.

– Đừng mà, tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Dù sao đi một chuyến thì mua luôn thể để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, biết đâu sau này dùng được với…

Nhai Nhi trợn mắt:

– Đi mau.

Hồ Bất Ngôn hoảng sợ, không dám nhiều lời nữa, lập tức đi ra. Nhai Nhi thấy y đi rồi, tính ngồi dậy đổi y phục, lại nghe tiếng hồ ly vui vẻ nói:

– A, các vị tới rồi à?

Nhai Nhi căng thẳng trong lòng, lường trước có thể là người của Ba Nguyệt Lâu tới, nhưng vẫn với tay lấy bội kiếm.

Còn may, người đi vào là Tô Họa, phía sau nàng ta còn có Quỷ Quái và Yêu Quái.

Bọn họ hành lễ với cô, cùng gọi Lâu chủ. Thấy dáng vẻ của cô thì không cần hỏi cũng biết đang bị thương. Hai đại hộ pháp ngay tức khắc lui ra ngoài đóng cửa lại, rốt cuộc đều là người làm việc, so với Hồ Bất Ngôn thì có nhãn lực hơn nhiều.

Tô Họa trên người lúc nào cũng mang theo kim sang dược, biết Nhai Nhi sẽ không cho phép Hồ Bất Ngôn trị thương cho mình, bèn vén áo lên, bôi thuốc cho cô. Những vết đao tuy đan xen ngang dọc, nhưng may là đã được xử lý, đã bắt đầu khép lại. Nàng ta rắc thuốc bột lên miệng vết thương, hỏi:

– Sao lại bị thương thành như này, do Tử Phủ quân ra tay à?

Trong mắt nàng ta, trên đời này ngoài Tử Phủ quân ra thì không ai có năng lực làm Nhai Nhi bị thương đến mức này.

Nhai Nhi nói không phải,

– Buổi đêm ta đi thăm dò nơi dưỡng thú của Nhạc Hải Triều, bị cổ hầu của lão ta phát hiện, dẫn ra ngoài thành đánh một trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!